Chương 367
Pelor bước ra khỏi buồng nhỏ trên tàu, không có ngửi được mùi gỗ mục nát như trong dự tính, cầu tàu nơi mép thuyền là mới xây, bến tàu cũ kỹ trước kia đã được xây lớn ra không chỉ một lần, đạp lên cũng không phát ra tiếng vang kẹt kẹt kẹt kẹt nữa mà là tiếng thùng thùng khiến cho người ta cảm thấy yên tâm —— hiển nhiên là mấy tấm ván gỗ được kết nối với nhau cực kỳ kiên cố, vật liệu cũng dày.
Đi xuống bến tàu, lập tức có mấy tên vệ binh mặc đồng phục thống nhất đi tới. Người dẫn đầu quan sát gia huy treo trên cột buồm The Lionheart: "Xin hỏi ngài là... đại nhân Hormones của gia tộc Lonicera?"
"Vâng." Pelor gật gật đầu, câu hỏi như vậy khiến cho hắn rất là hưởng thụ: "Ta là Pelor Hormones, được điện hạ mời đến đây."
"Iron Axe đã thông báo trước cho chúng ta, mời đi theo ta." Vệ binh ra dấu mời.
"Đi bộ?" Hắn nao nao.
"Đúng vậy, chuồng ngựa đã bị dỡ bỏ." Đối phương cười giả lã nói: "Yên tâm, đường trong trấn cực kỳ bằng phẳng."
Pelor nhanh chóng hiểu được "bằng phẳng" mà vệ binh nói là có ý gì.
Đường đi đen sì, bằng phẳng và rộng rãi, tuyết đọng trên đó bị quét sạch sành sanh, ngay cả nước đọng cũng không có bao nhiêu —— mặt đường như làm từ rất nhiều viên đá đen, ở giữa có vô số khe hở nhỏ, trải qua nước ngâm thì trở nên trơn bóng trong suốt. Hơn nữa, điều khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ chính là không chỉ có một con đường như vậy, cách mỗi trăm bước thì có thể nhìn thấy một con đường rẽ thẳng tắp, độ ngay ngắn giống như là dùng bút vẽ ra. Đi nửa khắc đồng hồ mà không nhìn thấy được một vũng bùn nào.
Pelor kinh ngạc phát hiện, thị trấn này đã hoàn toàn không giống như hình dạng trong trí nhớ.
"Đại nhân, đây là... Biên Thùy Trấn thật sao?" Seth mở to hai mắt nhìn trái phải: "Không phải nói ở đây chỉ là một chỗ tạm thời khai phá ra chỉ để khai thác quặng sao?"
"Trước đây thì đúng là như thế." Vệ binh cười nói: "Nhưng mà từ khi điện hạ tới, toàn bộ đều trở nên khác biệt. Giống con đường trong trấn, đều được khởi công xây dựng từ nửa năm trước, lúc đó mỗi ngày đều có chừng ngàn người bận rộn, gần như một tháng là có thể xây được một cái."
Pelor chú ý tới vẻ tự hào không che giấu được trong giọng nói của hắn, giống như đang kiêu ngạo vì mình là một thành viên của thị trấn.
Nhưng mà... như vậy cũng quá khó tin! Hai bên đường phố là cây lớn mọc đều nhau, hắn có thể tưởng tượng ra một khi đến mùa hè thì lá cây xanh um tươi tốt che ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, tiếp theo là nhà cửa —— nhà đất thấp bé và quán trọ gỗ rách rưới đã không còn, bốn phía đều là nhà gạch góc cạnh rõ ràng, mỗi một nhà đều là hai đến ba tầng, kiểu dáng gần như hoàn toàn giống nhau, rõ ràng là cùng một đám thợ đá xây thành.
Thời gian một năm, sao hắn có thể cải tạo một cái thị trấn cằn cỗi thành dáng vẻ như thế này!
Ôm kinh ngạc và khó hiểu, Pelor đi theo vệ binh vào thành bảo, người dẫn đường được đổi thành một vị kỵ sĩ người khoác khôi giáp, người hầu của mình thì bị giữ lại bên ngoài hết.
Cho đến khi bước vào thành bảo của lãnh chúa, Pelor mới tìm được cảm giác của một năm trước.
Nơi này thoạt nhìn không có thay đổi quá nhiều, so với thành lũy của công tước ở cứ điểm, thành bảo của vương tử nhỏ hơn rất nhiều.
Kỵ sĩ đẩy cửa lớn của phòng tiếp khách ra, bày tư thế mời, hắn nhanh chóng thấy được vương tử đang ngồi ở chủ tọa.
Roland Wimbledon điện hạ.
"Hoan nghênh đi tới Biên Thùy Trấn." Roland mỉm cười nói: "Ngài đại sứ."
Xem ra điện hạ cũng không có thay đổi gì, trong lòng Pelor thở phào nhẹ nhõm. Hắn đưa tay xoa ngực, cung kính hành lễ: "Gia tộc Lonicera xin được gửi lời chào đến ngài, thưa điện hạ."
"Ngồi đi." Đối phương gật gật đầu: "Ta gọi ngươi đến là bởi vì có một chuyện vô cùng quan trọng. Chuyện này liên quan đến tương lai của toàn bộ Tây cảnh, đương nhiên cũng bao gồm cứ điểm Epic."
"Xin mời ngài nói."
"Ta định xây thành trì ở chỗ này, phạm vi thành thị từ phía tây đến rừng rậm Dodge, đông đến cứ điểm Epic, bao trọn nửa cái Tây cảnh bên trong. Đến lúc đó, cứ điểm sẽ trở thành cứ điểm ở thành đông, cũng là đạo phòng tuyến thứ nhất khi đối mặt với quân đội của giáo hội mà không phải là thành thị độc lập giống bây giờ." Roland nói kĩ: “Trong lãnh địa rộng lớn này, luật pháp chỉ có một, cùng chịu Tòa thị chính của thành mới quản lý. Bất cứ quý tộc nào cũng không thể nhúng tay vào sự vụ trong thành, năm gia tộc lớn ở Tây cảnh cũng không ngoại lệ."
Pelor chỉ cảm thấy trong lòng chấn động! Một năm trước, hắn đã từng có ý nghĩ như vậy —— để công tước Ryan di chuyển phòng tuyến chống cự tà thú đến Biên Thùy Trấn, đồng thời lợi dụng đất đai giữa hai khu vực. Nhưng không ngờ được, một năm sau vương tử lại dùng phương thức này, hơn nữa thủ đoạn còn triệt để hơn mình tưởng tượng nhiều. Biến cứ điểm Epic thành một bộ phận của thành thị? Chỉ tưởng tượng thôi thì có thể hiểu được quy mô của thành thị này sẽ kinh người cỡ nào!
Hắn vô thức muốn chất vấn, nhưng lời vừa đến miệng thì lại nuốt trở vào —— điện hạ đã nói chuyện này với mình, chắc chắn là đã đưa ra quyết định, bây giờ bất cứ ai cũng không thể ngăn cản hắn thực thi kế hoạch này.
Pelor hoàn toàn không nghĩ tới chuyện phản kháng vương tử... công tước Ryan thảm bại bởi hắn để lại ấn tượng quá sâu, thậm chí hắn cảm thấy người đàn ông tóc xám này không thể chiến thắng, ít nhất... là mình không thể chiến thắng. Như vậy, chuyện duy nhất có thể làm là tìm được lợi ích của mình trong lần thay đổi lớn này.
"Ngài nói, năm gia tộc lớn không thể nhúng tay vào sự vụ trong thành, như vậy Lonicera sẽ làm việc cho ngài như thế nào?"
Vương tử trầm mặc một lúc lâu, cho đến khi Pelor cảm thấy hơi bất an thì hắn mới cười khẽ một tiếng, nói: "Ngươi đúng là khiến cho ta cảm thấy bất ngờ, ngài đại sứ, cho dù là khi yêu cầu chuộc cứ điểm lại với ta hay là thái độ tích cực bây giờ, đều là sự quyết đoán khó thấy ở quý tộc."
Cảm thán một phen, sau đó hắn mới thu nụ cười lại, nghiêm túc nói: "Chỉ cần gia tộc Lonicera chịu nghe ta quản lý, ngươi có thể tiếp tục hỗ trợ ta quản lý khu vực Epic."
"Cho dù là ta hay là phụ thân thì đều tuân theo ý chỉ của ngài —— "
"Ta nói không phải là người mà là lãnh địa." Roland ngắt lời hắn, nói: “Sau này, quý tộc được ta che chở chỉ có quyền sở hữu lãnh địa mà không có quyền quản lý lãnh địa —— cho dù là luật pháp, chấp pháp hay là những chính sách khác đều phải lấy chính lệnh của Tòa thị chính ban bố làm chuẩn."
"Chuyện này. . ." Pelor do dự.
"Lãnh địa có thể kế thừa đời đời kiếp kiếp, giống như tước vị, người nhà của ngươi cũng có thể kinh doanh đồng ruộng, công xưởng hoặc nghề nghiệp khác, những sản nghiệp này, tính cả đất đai đều thuộc về gia tộc Lonicera, sẽ không bị người khác xâm phạm —— đây cũng là lời hứa của ta. Ngoại trừ quyền quản lý ra, đất đai ngươi có không có bất kỳ thay đổi nào so với trước kia, thậm chí dưới sự kích thích của chính sách mới, nó còn phát triển càng phồn thịnh hơn." Vương tử tiếp tục nói: "Đương nhiên, ngươi cũng có thể chọn trở lại lãnh địa của mình, sau đó tiếp tục làm một vị quý tộc đất phong truyền thống. Nhưng mà khi ta xây thành mới xong, cũng mở rộng ra ngoài, khu vực bị chiếm giữ sẽ không còn thuộc về chủ nhân của nó nữa.”
………………………………………………………………………………...