Chương 373
Fillin đứng sau lưng vợ mình, mỉm cười nhìn nàng tỉ mỉ chọn lựa hàng hóa trên sạp hàng.
Mỗi khi như vậy, ánh mắt Irene luôn luôn chăm chú.
"Thật ra thì... mỗi miếng thịt đều được tính theo trọng lượng, chọn miếng nào cũng như vậy thôi."
"Không được!" Nàng kiên quyết nói: “Ngươi thích ăn thịt nạc đúng không, nhưng mà nếu không có mỡ thì nấu sẽ không thơm. Một lớp mỡ một lớp thịt mới là xương sườn ngon nhất, cắt miếng chiên cũng được, không chọn kĩ là không được."
Fillin nhịn không được cười ra tiếng: "Vậy thì được, ngươi chậm rãi chọn, ta đi mua một túi lúa mì trước, bên kia còn phải xếp hàng một hồi, ngươi mua xong thì tới đó tìm ta."
"Ừm." Irene cũng không quay đầu lại đáp.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, quay người đi đến quầy bán lương thực.
Từ khi tuyết rơi, lãnh chúa đại nhân dựng mấy lều gỗ chắn gió xung quanh chợ, còn cố ý dán bố cáo, tuyên bố cho dù ở mùa đông thì chỗ này cũng sẽ không ngừng bán.
Như vậy có nghĩa là trong khoảng thời gian Tà Ma Chi Nguyệt dài dằng dặc, thị trấn vẫn sẽ cung cấp lương thực ổn định.
Đối với dân trấn thì hành động này là một biện pháp làm an lòng dân hữu hiệu nhất.
So với quầy thịt ít người vào xem, quầy bán lương thực thì nhiều người hơn. Người xếp thành một hàng dài trước tủ, xung quanh còn có hai đội viên đội tuần tra mặc đồng phục màu đen đang duy trì trật tự. Nhưng mà ở thị trấn, bọn họ có một xưng hô hoàn toàn khác biệt: Cảnh sát.
Có liên quan đến các phong trào tiên phong kinh người của lãnh chúa, Dawn đã không cảm thấy kinh ngạc, đổi một cái tên cũng không hiếm lạ. Hơn nữa hắn cũng biết, đội viên đội tuần tra để lại ấn tượng cho đa số bình dân không khác gì lưu manh du côn, đổi một cái tên khác đúng là sẽ khiến cho người ta cảm thấy không bình thường.
"Ngài Syrte, chào buổi chiều." Trong hàng có người nhận ra hắn: "Ngài cũng tới mua lúa mì sao."
"Đứng chỗ ta đi."
"Ta nhường chỗ của ta cho ngài."
"Không, không cần." Fillin khoát khoát tay, đứng ở cuối hàng: "Cám ơn các ngươi."
"Ngài được hoan nghênh thật." Người đàn ông trung niên trước mặt hắn cười nói: "Không hổ đã từng là đệ nhất kỵ sĩ Tây cảnh."
Fillin hơi sững sờ: "Ngươi biết ta..."
"Ha ha, đương nhiên, cái này không tính là bí mật gì ở Biên Thùy Trấn." Đối phương sờ cằm, nhếch miệng nói: "Con trai và con gái của ta đều rất thích ngài, từ khi thăm dò được lai lịch của ngài thì đưa con trai lớn Nate còn lập chí muốn làm một kỵ sĩ đây."
"Chuyện đã qua rồi." Hắn lắc đầu: "Hơn nữa điện hạ cũng không còn cần kỵ sĩ nữa."
"Chúng ta có Đệ Nhất Quân." Người đàn ông trung niên lơ đễnh nói: "Đổi lại trước kia thì ta cũng không dám nói với ngài như vậy."
Hoàn toàn chính xác, khi mình còn là công tước kỵ sĩ, đa số bình dân thậm chí không dám nhìn thẳng vào mình, tuy trong lời nói có hâm mộ và kính ngưỡng nhưng vẫn là e ngại nhiều hơn. Dám đối mặt với mình, không hề cố kỵ thân phận mà nói thẳng thì chỉ có một mình Irene —— chính là buổi gặp gỡ ở rạp hát đó, cuối cùng con tim hắn cũng tìm được bến đỗ.
Khi chiến bại, bị bắt vào Biên Thùy Trấn, Fillin vốn cho là mình chỉ làm việc cho một vị lãnh chúa khác, nhưng không ngờ là cuối cùng sẽ trở thành một lão sư dạy học cho mọi người, hơn nữa còn được mọi người tôn kính.
Loại tôn kính này hoàn toàn khác lúc là kỵ sĩ, mọi người sẽ không tránh né, rời xa hắn mà là hi vọng có thể gần gũi với hắn hơn —— so với giữ một khoảng cách mới có thể xuất hiện kính ý, cái sau càng khiến cho Fillin cảm thấy ấm áp và thỏa mãn.
Có lẽ, mình cũng không thích hợp làm một kỵ sĩ.
...
Đợi hơn một phút, tới lượt Fillin Syrte.
"Thẻ căn cước." Nhân viên tủ nói, sau đó khẽ giật mình: "Lão sư Fillin?"
"Betty." Hắn cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, bé gái đứng sau quầy đúng là một trong số những học sinh đầu tiên mà hắn dạy dỗ tốt nghiệp. Không lâu sau, Fillin hiểu ra, vui vẻ nói: "Ngươi vào Tòa thị chính rồi?"
"Vâng." Trên mặt nàng lộ vẻ vui sướng, gật đầu hành lễ như khi còn ở học viện: "Bây giờ ta là một học việc ở sảnh chấp chính, trước mắt đang làm việc ở Bộ nông nghiệp."
Fillin không muốn cho người phía sau chờ lâu, đưa thẻ căn cước của mình và sáu miếng ngân lang ra: "Ta mua một túi lúa mì cỡ trung."
"Được rồi!" Nàng ghi chép tên lên vở, quay đầu hô một câu, một công nhân bốc vác từ trong kho đi ra, đặt một túi lúa mì lên trên quầy. Chỗ này không thể kiểm hàng, cũng không cho chọn lựa, mỗi túi đều đã được sắp xếp gọn, theo trọng lượng mà chia làm ba loại lớn, trung, nhỏ, trong đó túi nhỏ thì đủ cho hai người ăn chừng một tháng. Giá lương thực cố định, gần như không có biến động, khi mua thì nhất định phải đưa thẻ căn cước ra, hơn nữa lượng mua cũng bị hạn chế. Fillin hiểu, biện pháp này là vì để tránh cho có người mua lương thực với số lượng lớn, khiến cho bình dân thật sự cần không có lương thực để mua.
"Lão sư, có rảnh đến nhà ta chơi một chút." Betty trả thẻ căn cước lại cho hắn.
"Ừm." Fillin cười đáp, vác túi lúa mì đi qua một bên, nhường vị trí lại. Cho đến lúc này, Irene vẫn không thấy tăm hơi, đại khái là lại nhìn trúng thương phẩm khác. Hắn dứt khoát tìm một chỗ bắt mắt mà khô ráo, để cái túi xuống đất làm đệm, ngồi xuống nghỉ ngời một lát.
Đúng lúc này, một bóng dáng màu làm hiện ra trước mắt hắn.
Dawn giật mình, không khỏi nghiêng đầu nhìn lại, sau đó toàn thân run lên —— đó là một cô gái có gương mặt đẹp tinh xảo, có một mái tóc lam hiếm thấy, là kiểu người khiến cho người ta gặp là sẽ không quên được. Fillin cảm thấy máu toàn thân gần như đọng lại, đó cũng không phải vì dung mạo đối phương xuất chúng, mà là... hắn từng nhìn thấy chân dung của đối phương trong đại sảnh ở gia tộc.
Khi còn bé, hắn từng không chỉ một lần hỏi, chân dung treo trên vị trí chủ trên tường đại sảnh là ai mà phụ thân lại ngậm miệng không nói. Nàng là nữ nhưng lại được treo ở trước chân dung của tất cả tổ phụ, chỉ trong một lần uống say, hắn mới nghe phụ thân nhắc về đối phương.
Nếu như mình nhớ không lầm, người trong bức họa là người sáng lập gia tộc Syrte.
Chuyện này. . . sao có thể như vậy được?
"Xin lỗi, đã khiến ngươi đợi lâu." Giọng Irene kéo hắn ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn: "Ta mua thêm chút trứng gà, còn mua một túi bơ nhỏ. Ngươi mua được lúa mì chưa?"
"Ừm..." Fillin không yên lòng đáp.
Về đến nhà, trước mắt hắn vẫn là cảnh tượng trong tranh, không thể xóa đi hình dạng của người phụ nữ đó được... tại sao mình lại nhìn thấy tổ tiên của gia tộc Syrte ở Biên Thùy Trấn?
Do dự một hồi, hắn quyết định về cứ điểm Epic một chuyến.
Khi Fillin nói quyết định này cho Irene, nàng nhíu mày: "Không phải ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc sao? Tại sao muốn trở về?"
"Ây... bởi vì." Hắn chần chờ nói: "Bởi vì một ít chuyện."
"Quyền thừa kế?" Irene nghiêng đầu nói: "Không đúng, chẳng lẽ là vì... phụ nữ?"
"Khụ khụ." Fillin nghiêng đầu nói: “Sao có thể được!"
"Nhưng ánh mắt của ngươi nói cho ta, ngươi đang nói láo." Nàng đẩy Dawn ngồi xuống ghế, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Ngươi đã hứa sẽ làm kỵ sĩ cho ta, ta cũng tin tưởng ngươi sẽ không làm trái lời hứa, cho nên mới khiến cho ta cảm thấy hết sức hiếu kì... hơn nữa, có chuyện gì mà không thể nói với ta? Ở nông trường trước căn nhà ở vùng ngoại ô của cứ điểm Epic, chúng ta đã ước định, bất cứ chuyện gì cũng không được giấu giếm."
Con mắt của nàng trong suốt động lòng người, bất kỳ thời điểm nào, nàng đều hi vọng có thể chia sẻ tất cả với mình, cho dù là tốt hay xấu —— từng trải qua nhiều trắc trở như vậy, Irene vẫn không có thay đổi.
Fillin hít sâu một hơi, kéo nàng vào trong ngực của mình, khẽ kể lại nghi ngờ của mình.
"Thì ra là thế." Nghe hắn kể xong, Irene gật gật đầu: "Vậy ngươi đi đi."
"Ngươi... tin tưởng ta?" Theo lý thuyết, câu chuyện ly kỳ như vậy, ngay cả bản thân hắn cũng không quá tin tưởng, một nhân vật tổ tiên mà còn sống đến bây giờ.
"Đương nhiên." Nàng nháy nháy mắt: "Lần này ngươi cũng không có rời khỏi tầm mắt của ta.”
………………………………………………………………………………...