Chương 383
Đại giáo đường Hermes, Tháp Thông Thiên.
Trở thành Giáo hoàng miện hạ tân nhiệm, Mael đang ở trong mật thất lẳng lặng nghe ba vị chủ giáo báo cáo.
Ngoại trừ chủ giáo già Tafron ra, hai đại chủ giáo vừa mới thăng cấp Soule Darr và El lần lượt đến từ quân thẩm phán và tòa trọng tài, người trước là một vị chánh án anh dũng thiện chiến, nhậm chức trong quân đội hai mươi lăm năm, trong tích lũy danh vọng cực cao, người sau thì là phó quan của Heather, tiếp nhận chức vụ của người tiền nhiệm, có thể nói chúng vọng sở quy.
"Tà nguyệt năm nay, tiếp thu cô nhi từ Everwinter cực kỳ thuận lợi, quý tộc trong từng cái thành lớn toàn diện nghiêng về giáo hội, trước mắt nhân số ở Thánh Thành cũ đã vượt qua kế hoạch gấp ba." Tafron cảm thán, nói: "Đây cũng là một tin tức tốt duy nhất gần đây."
Quý tộc chính là như vậy, thấy tình thế không đúng thì đối với bọn họ, phản chiến còn đơn giản hơn uống nước. Mael gật gật đầu: "Đây chỉ là năm thứ nhất, sau này sẽ càng ngày càng nhiều —— nếu như chúng ta có thể chiếm toàn bộ đại lục, nhân số tiếp thu được hàng năm đều có thể nhẹ nhõm lấp đầy một thành thị mới."
"Hi vọng như thế." Hắn thở dài: "Từ khi tuyết lớn rơi đến nay, chúng ta đã gặp mấy lần tà thú tấn công đại quy mô?"
"Sáu lần." Soule hồi đáp.
"Sáu lần... phòng tuyến đã ngã xuống hơn trăm tên võ sĩ thẩm phán." Giọng điệu Tafron có chút nặng nề: "Quân thần phạt cũng có mười người chết đi, mà đợi đến năm sau, thế công của tà thú sẽ chỉ càng hung mãnh hơn."
"So với tác chiến với ma quỷ, cái này đã xem như là nhẹ nhõm." El giang tay nói: "Mặc dù ta không có tận mắt thấy ma quỷ mạnh đến mức nào, nhưng trong thánh thư gần như miêu tả bọn nó thành không thể chiến thắng. Ta nói, thật sự nhất định cần phải ở chỗ này liều chết đến cùng sao?"
"Ngươi nói như vậy là có ý gì!" Soule nhướng mày: "Thần linh chỉ thị phương hướng cho chúng ta, còn giao cho chúng ta lực lượng, thân làm tín đồ, không ở chỗ này thủ vững tín ngưỡng, ngược lại muốn quay người chạy trốn?"
"Không nên tranh cãi." Mael gõ gõ quyền trượng, El và Heather cộng sự hơn mười năm, cũng lây cái thói nói chuyện không suy nghĩ. Nhìn hai người này, hắn không khỏi nghĩ đến đôi bạn nối khố Tafron và Heather, nhìn về phía chủ giáo già, phát hiện người sau cũng đang nhìn mình, có vẻ như cũng nghĩ y như hắn. "Mục đích cuối cùng của chúng ta là kéo dài sự tồn tại của nhân loại, mà muốn thực hiện mục đích này, ngoại trừ chiến thắng kẻ địch ra thì không còn cách nào khác."
"Vâng, thưa miện hạ." Hai người cung kính cúi thấp đầu.
Nhưng bản thân hắn cũng không xác định, tử thủ ở Hermes rốt cuộc có thể chiến thắng ma quỷ hay không.
Nhớ đến lời nhắc nhở của Obas Llane, Mael cảm nhận được đầu vai nặng nề.
Địa Ngục Khủng thú đã xuất hiện, năm năm sau ma quỷ sẽ cuốn tới, hắn sẽ tận mắt nhìn thấy Trận Chiến Thần Ý lần này khi còn sống, mà không thể nào giống như Obas Llane, giao nhiệm vụ cho người kế nhiệm tiếp theo. Mỗi khi nghĩ đến đây thì hắn có chút ăn ngủ không yên.
Thực ra thì hắn cũng nghĩ đến chuyện chừa một đường lui cho mình. Sau khi nuốt mất hạm đội Cánh buồm đen của Garcia, hắn không có hạ lệnh thiêu hủy thuyền, công khai treo cổ tất cả người phản loạn mà là nhốt toàn bộ bọn họ lại. Ngoại trừ mấy thủ lĩnh và một nhóm kẻ chết thay đào ra từ bình dân bị đẩy lên pháp trường, bây giờ, đa số thủy thủ đều ở hải cảng Everwinter, do thủ hạ đáng tin cậy nhất của mình tạm giam.
Nếu như phòng tuyến toàn diện thất thủ, Fiordland sẽ là chỗ tị nạn sau cùng —— dù lui giữ đến chư đảo eo biển cũng tương đương với kéo dài hơi tàn, còn lâu mới có ngày trở mình, nhưng ít nhất mình có thể sống hết quãng đời còn lại.
Dù sao nhân loại đã dốc hết toàn lực thử hai lần, cũng không thể chiến thắng đối thủ, không phải sao?
Sau đó, liên quan tới giáo hội nên phát triển và vững chắc thống trị Wolfheart như thế nào, Mael không có nghe được bao nhiêu, chờ đến khi ba người thương thảo hoàn tất, hắn không yên lòng nói: Vậy thì xử lý theo lời các ngươi đi, hội nghị hôm nay dừng ở đây."
"Tuân mệnh, thưa miện hạ." Ba vị chủ giáo đồng loạt đứng dậy hành lễ nói.
Mael rời khỏi mật thất, đi bên cạnh thủ vệ, đi vào Bí Khu.
Dựa theo kế hoạch, hôm nay sẽ có một nhóm quân thẩm phán mới được chuyển hóa làm quân thần phạt, đây mới là trọng điểm hắn quan tâm. Cho dù là thủ vững vẫn hay là rút lui thì những võ sĩ mạnh mẽ này đều là bảo đảm lớn nhất cho mệnh lệnh của mình.
Nhưng mà trước đó, hắn còn phải xử lý một phiền phức ngoài ý muốn.
Bước qua từng bậc thang đá, Mael đi vào cơ quan Bí Khu, quẹo vào hành lang nhà giam trong Bí Khu. Lần trước tới đây, vẫn là vì bí mật xử tử quốc vương Wimbledon Đệ Tam của Greyfort.
Trong hành lang vẫn vô cùng quạnh quẽ, bó đuốc nhựa thông hai bên phát ra ánh sáng mờ nhạt ảm đạm, một khu đen đặc ở cuối hành lang, giống như là lối vào đáy vực sâu. Không ít người bị giam vào trong nhà lao của giáo hội, cho đến chết cũng không thể rời đi nơi đây một bước.
Mael đi đến phòng thứ tám mươi lăm, ra hiệu cho thủ vệ mở cửa nhà lao ra.
Cửa gỗ nặng nề phát ra tiếng cọ xát chói tai, từng tiếng kêu khóc vang lên trong vùng đất im lặng như chết này, nhưng theo cửa nhà lao bị đóng lại lần nữa, tất cả tiếng rên rỉ đều bị ngăn cách bên ngoài.
Cách lan can sắt, hắn thấy bóng dáng Angela.
Người thuần khiết đang đưa lưng về phía cửa vào, thân trên trần trụi đỏ lên, hai tay bị cột lên thành xà sắt trên đỉnh đầu, nhất định phải nhóm chân lên mới có thể đứng được trên đất. Phần lưng trắng nõn có mấy chục vết roi đỏ tươi, máu chảy xuống đã đông lại.
"Roi răn dạy của tòa trọng tài thế nào?" Mael hỏi nói: "Hi vọng cái này có thể để cho ngươi hiểu được ‘tuân theo’ là gì."
"Ừm..." Angela rên rỉ một tiếng trầm thấp, như là từ trong mộng tỉnh lại, hơi quay đầu lại: "Hóa ra là Giáo hoàng miện hạ tới. Ngài nói tuân theo, rốt cuộc là chỉ tuân theo ngài hay là cũng phải có thái độ cung kính với những đại chủ giáo khác?"
Giọng điệu có chút khinh bạc của nàng khiến cho chân mày Mael cau lại, nhưng mà vừa nghĩ tới bây giờ mình đã là Giáo hoàng miện hạ, khác vị trí chủ giáo trước đó rất nhiều, lập tức dằn cảm giác khó chịu trong lòng xuống. Trải qua lần dạy dỗ này, hẳn là nàng cũng hiểu bây giờ mình đã có quyền sinh sát nàng: "Là tuân theo mệnh lệnh của ta. Khi ta yêu cầu ngươi hỗ trợ chủ giáo khác hoàn thành nhiệm vụ thì ngươi cũng phải phục tùng chỉ lệnh của đối phương."
"Là như vậy phải không?" Nàng không phản bác, nói: "Nếu ngài yêu cầu như thế, ta sẽ làm theo."
"Tháo còng tay cho nàng." Mael ra lệnh cho vệ sĩ.
Bị treo lên trong một thời gian, hai tay của nàng gần như bị treo đến trật khớp, mềm oặt xuống, gần như không có một chút sức lực. Giáo hoàng dùng quyền trượng xốc quần áo của nàng lên, phủ lên vai nàng: "Tiếp theo ta có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi đi làm, đi theo ta."
Angela để áo khoát lên trước người mình, không chút lo lắng đi theo hắn đi ra khỏi hành lang nhà giam.
"Năm nay, rất có thể tà nguyệt sẽ kéo dài đến năm tháng, đối với Thánh Thành thì là một trận chiến gian khổ, đối với những địa phương đang bị tà nguyệt ảnh hưởng khác cũng như vậy." Mael đi đến khu cuối cùng của cơ quan, đi qua thông đạo tường sắt hẹp dài, đi tới chỗ cái lồng dùng để đi xuống —— từ khi lên ngôi Giáo hoàng, hắn vẫn luôn bận rộn các hạng công việc của giáo hội, bây giờ mới xem như là lấy thân phận người đứng đầu đặt chân đến nơi đây. "Ta lệnh cho ngươi và những người thuần khiết khác tiến về vương quốc Greyfort, thừa dịp trận tuyết lớn đang gây nên loạn lạc, tiêu diệt người phản loạn Deflick Wimbledon và Roland Wimbledon, rõ chưa?"
Cửa lồng đóng lại, tiếng ròng rọc kéo két két vang lên trên đỉnh đầu, chiếc lồng bắt đầu chậm rãi hạ xuống, nhưng hắn không có nghe được đối phương trả lời.
Đáng chết, xem ra hình phạt roi này còn chưa có khiến cho nàng trở nên ngoan ngoãn, Mael trầm mặt xoay người, lại nhìn thấy Angela nhếch khóe miệng lên, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Sau đó một luồng ánh sáng u ám đánh thẳng tới phía hắn.
………………………………………………………………………………...