Chương 395
Foliage đang đi xuyên qua ngọn cây và lá xanh, tìm kiếm bóng dáng Lightning và Macy.
Trên thực tế, nói trắng ra là đi cũng không chính xác, bản thể nàng đã dung nhập trong khu rừng rậm rạp, chỉ có ánh mắt di chuyển thôi.
Cảm giác này cực kỳ kỳ diệu, nàng cảm thấy mình còn tự do hơn cả chim chóc, ít nhất chim bay không đập cánh thì sẽ rơi xuống đất, nhưng nàng sẽ không. Chỉ cần duy trì hình thái này, nàng có thể chạy từ đầu này tới đầu kia của rừng rậm mà nàng dung hợp trong chớp mắt.
Đương nhiên, so với toàn cảnh rừng rậm Dodge thì phạm vi mà Foliage khống chế bây giờ vẫn chỉ là giọt nước trong biển cả thôi.
Từ khi năng lực tiến hóa, nàng đặt mục tiêu ở rừng rậm Dodge phía tây thị trấn.
Nếu như có thể khống chế khu vực rừng rậm rộng lớn này, cho dù là đối kháng tà thú hay là thu thập vật tư đều có thể giúp Roland điện hạ không ít việc. Nàng có thể báo đáp điện hạ không nhiều, ngoại trừ cải tiến cây nông nghiệp ra, đây là chuyện duy nhất nàng có thể làm.
So với vườn hoa sau thành bảo, nơi đây là rừng rậm chân chính, trình độ phức tạp hoàn toàn không phải vòng sinh thái mà cây ô liu và cây nho tạo thành có thể sánh được. Mỗi một tấc đất đều ẩn giấu vô số sinh linh, nếu như men theo rễ thực vật dò xét bên dưới thì có thể cảm nhận được động vật ngủ đông, bò sát nhúc nhích, thi hài và nguồn nước nhỏ bé chảy róc rách.
Vì tránh cho mất đi thần chí, nàng cẩn thận từng li từng tí mở rộng địa bàn của mình, bắt đầu từ tuyến tường thành tây, mỗi ngày dung hợp một chút, chờ đến khi hoàn toàn thích ứng thì mới tăng thêm một cánh rừng.
Theo tốc độ như vậy, hai ba năm nữa thì nàng có thể để ý thức bao trùm toàn bộ rừng rậm Dodge.
Chỉ chốc lát sau, Foliage đã tìm được hai người đang đi săn giữa khu rừng, nếu như không phải dán sát ngọn cây bay mà là đi trong trong đống tuyết thì nàng có thể dễ dàng nhận ra vị trí của các nàng hơn.
"Ta tìm được một con con mồi." Foliage đung đưa nhánh cây nói.
"A." Lightning đầu tiên là toàn thân run lên, sau đó vỗ vỗ ngực: "Ngươi làm ta giật cả mình."
"Groo groo groo!" Macy liên tục gật đầu.
"Xin lỗi." Foliage để cho bóng dáng của mình hiện ra từ thân cây, như là một chạc cây mới mọc ra: "Như vậy có phải dễ chịu hơn không?"
"Ừm, ít nhất không giống như đang nói chuyện với u linh." Lightning đáp xuống đất: "Ngươi có thể tùy ý đi tới bất cứ chỗ nào trong rừng rậm này?"
"Chỉ cần là khu vực ta khống chế." Nàng gật gật đầu.
Macy đáp thẳng lên lưng Foliage, đi tới lui hai bước, còn mổ mổ chỗ nối giữa thân thể và thân cây: "Ngươi lại mọc ra từ trong cây!"
Foliage cảm thấy trên lưng ngứa một chút, không nhịn được cười ra tiếng: "Đây là năng lực của ta."
"Cảm thấy có chút kỳ quái, groo."
"Ngươi cũng không cảm thấy ngại khi nói người khác kỳ quái, bản thân ngươi cũng có thể biến thành ma quỷ cự điểu." Lightning trợn nhìn bồ câu một chút, sau đó nhìn về phía Foliage: "Con mồi ở đâu?"
"Đi theo ta." Nàng nghiêng đầu nói.
Bởi vì khi di động không thể bảo trì hình dạng người, Foliage dứt khoát làm cho mặt đất mọc lên từng sợi dây leo, chỉ dẫn một người một chim tiến lên.
"Là con mồi như thế nào?" Lightning hỏi.
"Một con lợn rừng lớn, từ chỗ sâu trong rừng rậm chạy tới." Nàng trả lời: "Ngươi muốn tự mình động thủ thật sao, ta có thể dùng cây nho trói nó lại ném tới dưới chân tường thành."
"Đương nhiên, nhà thám hiểm theo đuổi không chỉ là kết quả." Cô gái nhỏ ngẩng đầu nói: "Có đôi khi quá trình càng đáng giá nghĩ lại hơn kết quả."
"Chỉ cần có thịt ăn là tốt, groo!"
Foliage không khỏi nhếch khóe miệng lên, khi mình còn chưa có dung hợp rừng rậm Dodge, hai người cũng đã là khách quen của nơi này. Phương thức luyện tập ma lực của các nàng chính là đi săn trong rừng rậm, lấy được con mồi thì do Macy cõng về thành bảo. Một nửa thịt trên bàn ăn bây giờ là do hai người cung cấp.
"Ầy, ở chỗ đó." Foliage nói.
Chỉ thấy một con lợn rừng to lớn ngồi xổm ở bờ suối chảy, liếm láp suối nước lạnh như băng. Răng nanh bên miệng nó vừa to vừa bén nhọn, lông bờm trên thân dài chừng bằng ngón tay, nhìn cực kỳ khó giải quyết. Nếu là thợ săn gặp được loại dã thú như thế này thì sẽ nhượng bộ lui binh, nhưng đối với phù thủy thì đối phương chỉ là nguyên liệu tốt nhất cho bữa tiệc.
"Ta lên." Lightning rút chủy thủ ra, nói.
"Không cần súng sao?" Foliage kinh ngạc nói.
"Như thế cũng quá không có tính khiêu chiến." Nàng lòng tin tràn đầy lau cái mũi một cái, phóng thẳng tới hướng mục tiêu.
"Cố lên, groo!"
Bóng dáng cô gái nhỏ như là một luồng ánh sáng màu vàng kim, trong chớp mắt đã từ phía sau nhào tới đỉnh đầu lợn rừng, sau đó giơ lên, mục tiêu lập tức đung đưa đầu, bộc phát ra tiếng gào rít cao vút.
Không có trúng đích? Không đúng... Foliage chú ý tới, một con mắt của lợn rừng đã biến thành một cái lỗ máu. Xem ra Lightning định lợi dụng tính linh hoạt cơ động của mình, tiêu trừ uy hiếp khi kẻ địch phản kích trước, sau đó dùng phương thức tiêu hao chiến làm hao mòn sinh lực của con mồi.
Đối mặt với Lightning vốn có ưu thế trên không trung, lợn rừng vụng về như là tảng đá, không lâu sau thì mất sức chống cự, tê liệt ngã xuống trong đống tuyết.
Nàng huýt sáo: "Thế nào?"
"Làm rất tốt." Foliage khống chế dây leo cuốn lấy chân sau của lợn rừng, treo nó lên: "Bây giờ rửa sạch máu nó trước đã, điện hạ nói thịt không dính vết máu ăn ngon hơn."
"Ực ực." Macy nuốt một ngụm nước miếng: "Đêm nay có thể ăn no nê, groo."
"Chờ một chút..." Foliage bỗng nhiên cảm giác được lại có sinh vật xông vào rừng rậm, nàng đưa ánh mắt về phía biên giới khu vực khống chế, chỉ thấy hai con sói lông xám đang áp sát tới bên này.
Có chút không đúng, nàng nhíu mày, bọn chúng hình như là dã thú chỉ hoạt động trong chỗ sâu trong rừng rậm, cho dù là mùa đông thì cũng rất ít khi chạy đến khu vực gần Biên Thùy Trấn như thế.
Đang do dự không biết có nên báo tin tức này lại cho Lightning hay không thì đột nhiên một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt nàng, Foliage cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, chiến đấu khốc liệt gặp được trong vùng đất man hoang lập tức tràn về trong đầu nàng.
Ma quỷ!
Nàng nhìn thấy hai con ma quỷ thân hình khôi ngô đang chậm rãi đi tới hướng tường thành, trên cánh tay của bọn nó không có đeo ma thạch, trên lưng cũng không có cõng trường mâu, giống như là không mang theo binh khí, nhưng Foliage chú ý tới bọn chúng đều đeo một bao tay bằng thiết, đó chính là vũ khí đã giết chết mấy người Red Pepper.
Tại sao ma quỷ lại tới chỗ này?
Nàng ôm sợ hãi và bất an, kéo ý thức mình tới bên cạnh Lightning: "Nhanh rời khỏi nơi này, ma quỷ đến rồi!"
"Cái gì?" Hai người nao nao.
Foliage kể lại sơ về cảnh tượng mình nhìn thấy, thúc giục: "Đi nhanh đi, bọn chúng không có tọa kỵ, đuổi không kịp hai người các ngươi, ta sẽ theo ngay."
Vượt quá dự kiến của nàng, Lightning do dự một lát, sau đó lắc đầu nói: "Ta muốn ở lại chiến đấu với bọn chúng."
"Chiến... đấu?" Foliage ngẩn ra: "Tại sao?"
"Nếu như bây giờ gặp phải kẻ địch thì chạy, sau này nên làm như thế nào mới có thể thắng được bọn chúng?" Cô gái nhỏ thở sâu, rút súng lục từ bên hông ra: "Phụ thân từng nói, ngã ở nơi nào, đứng lên ở nơi đó. Ta sẽ không chạy trốn nữa."
………………………………………………………………………………………