Chương 396
Nhà thám hiểm không kiêng kỵ mạo hiểm, nhưng mạo hiểm tuyệt đối không phải hành sự lỗ mãng.
Ma quỷ cũng không đáng sợ, bọn chúng cũng có thể bị giết chết, hơn nữa còn có nhược điểm to lớn, đó chính là nhất định phải nhờ vào sương đỏ mới có thể sinh tồn.
Foliage từng dùng cung nỏ giết chết ma quỷ bị vây, Nightingale còn đánh chết kẻ địch dưới tình huống cực kì bất lợi, Lightning âm thầm động viên mình, chắc chắn nàng cũng có thể làm được.
"Chúng ta nên báo cáo cho điện hạ biết trước." Foliage gấp rút nói: "Cho dù là Nightingale hay là Ashes, bọn họ đều quen đối phó ma quỷ hơn chúng ta nhiều!"
"Đợi các nàng tới nơi này, nói không chừng ma quỷ đã rời đi." Lightning kiểm tra ổ đạn súng ngắn, bảo đảm mỗi một cái lỗ thủng đều được lấp đạn: "Bỏ mặc kẻ địch nguy hiểm như thế du đãng ở biên cảnh, phong hiểm còn lớn hơn."
"Ta... có thể ở lại tiếp cận bọn chúng."
"Lỡ như đối phương đi ra khỏi phạm vi khống chế của ngươi thì làm sao bây giờ." Cô gái nhỏ kiên trì nói: "Nếu như ngươi động thủ ngăn cản đối phương, chẳng khác nào bại lộ mình tồn tại, vậy còn không bằng ba người chúng ta cùng nhau động thủ."
Foliage trầm mặc xuống, có vẻ bị nàng thuyết phục.
"Groo groo!" Macy đứng trên đỉnh đầu Lightning vỗ vỗ cánh.
"Biết biết." Nàng gãi gãi cái cổ bồ câu: "Lát nữa chúng ta một người một con."
"Nàng nói cái gì?" Foliage hỏi.
Lightning bĩu môi: "Nàng nói nàng muốn dùng móng vuốt bẻ vụn đầu của đối phương, lại dùng cánh đập thành bánh thịt, cuối cùng gác lên đống lửa nướng chín, xem có thể ăn được hay không."
"Rõ ràng nàng chỉ nói hai tiếng groo groo!" Người sau nghi ngờ nói.
"Đại khái là như thế." Cô gái nhỏ nghiêm trang gật gật đầu.
Nhà thám hiểm ưu tú không chỉ can đảm hơn người, còn phải có thể kéo theo toàn bộ đội ngũ, khi khẩn trương thì để cho bọn họ thả lỏng, khi thả lỏng thì để cho bọn họ không mất cảnh giác. Phụ thân, những gì ngươi nói, ta sẽ cố gắng làm tốt nhất.
Cổ tay Lightning rung lên, khép lại ổ đạn, cố gắng không để cho tâm trạng căng thẳng của mình bạo lộ ra, giả bộ như trấn định, nói tiếp: "Bọn chúng cách chỗ này rất xa?"
"Đại khái hơn ba trăm mét, ngay bên phải chúng ta." Foliage đáp.
Nếu như không phải rừng cây che chắn, khoảng cách này đã có thể nhìn thấy kẻ địch rồi, nàng nghĩ, mình chắc chắn sẽ có được ưu thế đánh đòn phủ đầu, hơn nữa tầm bắn của súng ngắn cũng không phải là ma thạch có thể sánh được: “Ngươi có thể dùng dây leo vây khốn ma quỷ, đúng không? Giống như là khi ở vùng đất man hoang."
"Ta nghĩ, trong thời gian ngắn cũng không có vấn đề."
"Vậy chúng ta phát động công kích từ đỉnh đầu." Lightning quyết định nói: "Cái phương hướng này khó bị kẻ địch phát hiện nhất, hơn nữa sự chú ý của bọn chúng sẽ tạm thời đặt ở dây leo, chỉ một thoáng là có thể kết thúc chiến đấu."
"Ta... hiểu rồi." Lá cây lắc lư, có chút chần chờ, đại khái là tao ngộ của Hội Cộng Trợ để lại quá nhiều bóng ma trong trí nhớ Foliage. Nhưng mà giờ phút này Lightning cũng không đoái hoài tới những chuyện này, lại kéo dài thêm nữa thì dũng khí mà mình vất vả lắm mới nâng lên được sẽ tan thành mây khói, dù sao phải đối mặt trực diện với ma quỷ là nàng và Macy. Mà Foliage thì hoàn toàn ẩn nấp trong rừng rậm, cho dù ma quỷ công kích dây leo như thế nào thì cũng sẽ không làm bị thương bản thể nàng chút nào.
"Vậy thì xuất phát!" Lightning đằng không bay lên.
"Groo!" Bồ câu theo sát phía sau.
Trong nháy mắt, rừng rậm trở thành một mảnh xanh trắng giao nhau dưới chân, cô gái nhỏ kéo kính thông khí mà điện hạ tặng xuống, cảm thấy dũng khí trong lòng lại nhiều hơn mấy phần.
"Bọn chúng ở nơi đó." Tìm tòi không bao lâu, Macy hóa thành ưng đuôi xám phát hiện mục tiêu, dưới đôi mắt ưng nhìn chăm chú, cho dù là con thỏ chạy trong đống tuyết cũng không tránh được nàng truy tung.
Lightning phun ra một luồng khói trắng dài, trong đầu lần lượt hiện lên bóng dáng Thunder và Roland điện hạ, nàng lắc lắc đầu, dứt bỏ tạp niệm, hai tay nắm chặt báng súng: "Ta trái ngươi phải, chờ lao xuống được một nửa thì ngươi hãy biến thành quái điểu cánh lớn."
"Giao cho ta, groo!"
"Đi thôi!" Cô gái nhỏ kêu lên, sau đó bắt đầu lao xuống. Gió lạnh gào thét thổi qua bên cạnh gương mặt, đâm vào lỗ tai đau nhức. Nàng hơi rụt đầu vào bên trong khăn quàng cổ, trong lòng nhớ lại phương pháp bắn mà Nightingale dạy, hướng súng kíp về phía trước. Tầm sát thương của đạn chừng một trăm thước, nhưng nếu muốn bảo đảm trúng mục tiêu thì hiển nhiên là càng gần càng tốt. Nếu như tình báo của Foliage không có sai, đối phương mặc bao tay thiết, chắc chắn sẽ khảm nạm ma thạch điện quang, khoảng cách thi triển không khác gì phù thủy, đều là trong vòng năm mét, cho nên bay tới gần bảy tám mét rồi bắn là lựa chọn tốt nhất.
Bóng dáng của kẻ địch càng ngày càng rõ ràng, nàng đã có thể nhìn thấy đầu khôi kinh khủng trên người đối phương và mặt nạ đỏ tươi. Đột nhiên, một con ma quỷ dừng bước lại, chợt ngẩng đầu, nhìn hai người gầm lớn. Bị... phát hiện? Trong lòng Lightning trầm xuống, tại sao hành động này của đối phương giống như là có thể phát hiện ra sự tồn tại của mình? Cùng lúc đó, bên người ma quỷ bỗng nhiên xuất hiện vô số cây dây leo, bọn chúng quấn chặt lấy hai chân kẻ địch, không hề dừng lại mà leo lên phía trên, quấn chặt đối phương.
Trên người Macy hiện lên một luồng ánh sáng trắng, trong nháy mắt đã biến thành cự thú vô cùng lớn, lao xuống, đồng thời không cam lòng yếu thế phát ra tiếng hót cao vút.
Mặc kệ, Lightning cắn chặt răng, lại tăng nhanh tốc độ. Tiếp cận kẻ địch năm mươi mét, nàng chợt ngoặt một cái, như là một viên sao băng rơi xuống, vọt tới phía sau kẻ địch, nếu bắn thẳng thì chỉ có thể công kích đầu kẻ địch, mà bắn ngang bắn thì có thể gia tăng diện tích mục tiêu, đây cũng là điều Nightingale liên tục nhấn mạnh, trong tình huống không có nắm chắc, hẳn là nên khai hỏa bắn vào nơi lớn nhất trân thân thể đối thủ.
Ma quỷ khó khăn giơ tay phải bị dây leo quấn quanh lên, điện quang chói mắt từ bao tay thiết bắn ra, mà Lightning gần như đồng thời bóp cò súng, một tiếng nổ thật to lập tức vang vọng trên không rừng rậm.
Đúng như nàng dự liệu, phạm vi công kích của ma thạch cực kì có hạn, hồ quang màu xanh trắng thoáng qua cái rồi mất, mà phía sau ma quỷ, theo tiếng súng vang lên mà tuôn ra một đám sương máu đỏ sậm, đạn không chỉ bắn xuyên qua thân thể của nó mà còn xoay tròn đánh nát bình trữ khí ở phía sau.
Mà tình huống Macy gặp được thì hỏng bét hơn, một con ma quỷ khác bắn ra sấm sét đánh thẳng lên người cự điểu, toát ra tia lửa, tiếng gào thét của nàng biến thành kêu thảm, cánh cuốn lại, sau đó rơi mạnh xuống đập vào ngươi ma quỷ, làm một đám bông tuyết lớn bay lên. Trong nháy mắt va chạm, Lightning cảm giác được mặt đất cũng vì thế mà run lên, đại khái là va chạm quá mức kịch liệt, đập vụn trang bị trữ khí trên người đối phương, sương đỏ từ bốn phía dưới người cự điểu tuôn ra, khiến cho cô gái nhỏ lập tức sợ hãi.
Foliage nhanh chóng phản ứng, mấy chục sợi dây leo kết hợp lại, nhất Macy khỏi người ma quỷ. Cự điểu lộn hai vòng trong đống tuyết, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Lightning lo lắng chạy như bay đến trước mặt nàng, ôm cái đầu to lớn của nàng, lắc lắc nói: "Macy, tỉnh lại đi! Ngươi không sao chứ?"
"Groo... có chút." Macy mở mắt ra, giống như là không thể duy trì hình thái ma lực, biến trở về hình dạng vốn có: "Chuyện gì xảy ra?"
Lightning kiểm tra thân thể nàng từ trên xuống dưới một lần, xác nhận không việc gì thì mới thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi không có sao là tốt rồi."
Xem ra dưới hình thái cự thú phi hành, Macy cũng sẽ không bị sương máu tổn thương, hơn nữa sau khi hình thể to lớn hóa, khả năng kháng tổn thương cũng tăng cao, hồ quang điện chỉ tạm thời khiến cho nàng bất tỉnh, lại thêm lúc rơi xuống đất còn có ma quỷ làm đệm giảm xóc, nhìn như một đòn dọa người nhưng trên thực tế thì gần như không bị thương tích gì, chỉ có thể nói là vạn hạnh trong bất hạnh.
"Thoạt nhìn bọn chúng đều chết hết rồi." Foliage nhô ra nửa người từ trong thân cây, kiểm tra hai con ma quỷ đã không còn hơi thở: "Tiếp theo nên làm cái gì?"
"Đem thi thể về." Lightning nói: "Hẳn là điện hạ biết nên xử trí bọn chúng như thế nào."
………………………………………………………………………………………