Chương 411
...
Không có ánh nến chập chờn bất định, cũng không có lò lửa cháy đôm đốp, dưới tác dụng của hơi ấm, trong phòng, dù chỉ mặc áo mỏng cũng rất ấm áp, ma thạch phát sáng trên tủ đầu giường chiếu cho trong phòng sáng rực —— tia sáng màu vàng ổn định mà ôn hòa làm nổi bật ga giường và thảm, khiến cho cảnh tượng trước mắt trở nên kỳ diệu.
Roland ngồi bên giường, nghe tiếng xèo xèo rất nhỏ phát ra từ ống dẫn khí nóng, luôn thấy giống như là một giấc mộng, giống như nơi này không phải là thời đại vương quyền lạc hậu, cũng không phải là xã hội hiện đại sản phẩm điện tử có mặt ở khắp nơi, mà là tuổi thơ kẹp giữa hai thời kỳ này.
Ấn tượng của hắn về thời đại đó giống như là lúc này, khắp nơi đều bị mờ nhạt bao bọc, cho dù là đèn chân không, phim, hay ảnh chụp cọ rửa ra, toàn bộ đều có màu sắc như nhau.
Nhưng mà trong trí nhớ này không có Anna.
Nghĩ được như vậy, hắn không khỏi nhìn về phía cô gái ngồi ở đầu giường.
Nàng đang nhìn tiểu thuyết trong tay, lọn tóc trên trán rủ xuống phát ra từng tia ánh vàng, lông mi thật dài thỉnh thoảng run run hai cái, nhìn vô cùng sống động, bắt mắt nhất vẫn là đôi mắt màu lam như đá quý của nàng, cho dù được ma thạch chiếu rọi thì vẫn là màu xanh lam thanh tịnh, nếu như nhất định phải chỉ ra sự khác biệt trong đó thì bây giờ đôi mắt đó đã không có bình tĩnh không chút gợn sống như trước đây.
Một mình nàng thì đã làm cho toàn bộ cảnh tượng trở nên sinh động, Roland không khỏi nghĩ Anna là sắc thái hoàn toàn khác biệt trong hoàn cảnh này, cũng là tiêu ký cho thấy sự khác nhau giữa ký ức và hiện thực, thấy được nàng, mình mới nhận ra tất cả đều là thật.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Chẳng biết lúc nào, vương tử phát hiện đối phương đã buông Quyển Sách Ma Lực xuống, ngoẹo đầu nhìn thẳng mình: "Ta sao?"
"Khục..." Hắn vô thức dời ánh mắt, nhưng lại nhanh chóng chuyển về: "Ừm... không sai."
Trải qua gần một năm ở chung, hai người đã rất quen thuộc nhau, tâm thái Roland cũng không còn bị động giống như lúc mới đầu ** nữa, lại thêm đêm nay trong phòng chỉ có hai người bọn họ, hắn cũng buông lỏng cảm xúc vẫn luôn che giấu.
Hai người đối mặt trong chốc lát, đồng thời cười ra tiếng.
"Ngươi nói, ta yêu cầu như vậy có phải có chút tùy hứng hay không?" Anna cười lắc đầu: "Rõ ràng tất cả mọi người đang quan tâm ta, ta lại cản các nàng ở ngoài cửa."
"Ngươi nói quá nghiêm trọng." Roland giang tay nói: "Lúc đó, các nàng chỉ hơi kinh ngạc một chút thôi."
"Nếu như tiểu thư Akesha không nói ra những "phương pháp cổ đại” đó thì ta cũng sẽ không đưa ra yêu cầu này." Nàng thè lưỡi —— biểu cảm hoạt bát như vậy rất hiếm khi xuất hiện trên người Anna: "Nhưng mà sau này chắc chắn những tỷ muội khác sẽ bắt chước, đến lúc đó ngươi sẽ bận rộn."
Roland bất đắc dĩ cười nói: "Ta đoán đại khái yêu cầu của các nàng là ăn nhiều kem ly bánh mì một chút thôi."
Biết được Anna sắp vượt qua ngày thức tỉnh, Akesha lập tức cống hiến kinh nghiệm của mình ở Thánh Thành Taqira ra ngoài —— căn cứ nghiên cứu của Hội Liên Hợp, phù thủy đang thức tỉnh hoặc trưởng thành, ngoại trừ cần làm cho ma lực trong cơ thể trống rỗng, giảm bớt ảnh hưởng phản phệ, một nhân tình cũng là một chuyện quan trọng. Vui sướng và thỏa mãn với các loại tâm tính chính diện có thể đề cao sức chống cự của bản thân, cho nên đối với một chút phù thủy kiệt xuất, thậm chí Hội Liên Hợp sẽ điều động người đến thoải mãn yêu cầu của các nàng ở thời kỳ đó.
Mà Anna biết được việc này, yêu cầu của nàng chính là một mình Roland bầu bạn với mình vượt qua ngày thức tỉnh.
"Nhờ phúc của tiểu thư Akesha, bây giờ ta cảm thấy rất vui vẻ." Nàng thản nhiên nói: "Lúc trưởng thành không thể cùng vượt qua với ngươi, lần này rốt cục có thể đền bù tiếc nuối."
Thấy vẻ mặt của đối phương nghiêm túc như vậy, dù là Roland thì cũng có chút xấu hổ, hắn hắng giọng, lấy một quyển sách mỏng có bọc gấm từ phía sau ra, đưa tới trước mặt Anna: "Đây là món quà cho ngày thức tỉnh."
Viết ra tri thức vi phân và tích phân trong Toán học cao đẳng, chính là vì một ngày này —— đối với phù thủy, tầm quan trọng của ngày thức tỉnh còn hơn cả ngày sinh nhật, hoàn toàn có thể xem là tân sinh lần thứ hai. Trước đây Roland luôn cảm thấy khó xử không thôi về vấn đề nên tặng quà gì, đến bây giờ vẫn không có gì tiến bộ, minh tư khổ tưởng một hồi, hắn quyết định vẫn dùng kiến thức mới như một món quà cho đối phương —— bản thân Anna có thiên phú học tập cực cao không nói, đồng thời còn tràn ngập hứng thú với mấy cái này, kiểu gì cũng không tính là một lựa chọn tệ.
Nhưng mà sau khi nàng cầm lấy quyển sách bìa lam xong thì cũng không có mở nó ra trước như trước đây, mà nàng để nó qua một bên cùng với Quyển Sách Ma Lực: “Cảm ơn."
"Tiểu thuyết... đã đọc xong sao?"
"Vẫn chưa." Anna khe khẽ lắc đầu: "Nhưng mà ta muốn nghe cái gì đó đặc biệt."
"Đặc biệt?" Roland nao nao.
"Ừm." Nàng mỉm cười nói: "Chuyện xưa của ngươi —— lần trước không có nghe được bao lâu thì ngủ mất, lần này ta muốn nghe tiếp nữa."
Là ngày ngủ chung giường với mình hay sao, Roland nhếch miệng, trong lòng bỗng nhiên xúc động, muốn nói cho đối phương biết lai lịch thật sự của mình, mà không phải cứ ẩn giấu như thế: "Ngươi còn nhớ rõ trước đó ta từng nói mình đã sống trong một thành thị lớn sao? Thật ra thì thành thị đó... cũng không phải là vương đô Greyfort."
"Ta biết."
"Hở?" Câu trả lời của Anna khiến cho hắn lập tức sửng sốt.
"Bởi vì sau đó mới nhớ tới, xem như ở trong cung điện vương đô cũng không thể nào xuất hiện những chuyện lạ mà ngươi nói đó." Nàng nhếch miệng cười nói: "Ta đã đọc « Biên niên sử Greyfort » rất nhiều lần."
"Ây... là như vậy phải không?" Roland do dự một chút: "Thật ra thì ta —— "
"Không cần phải nói ra." Anna ngăn lại: "Ngươi đang do dự, như vậy chứng minh chuyện này không phải một chuyện có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng, đúng không? Vậy thì đừng nói ra. Hơn nữa chuyện này cũng không khó đoán được, ta tin tưởng không chỉ là một mình ta có cảm giác như vậy, càng tới gần ngươi thì càng dễ dàng cảm nhận được điểm ấy —— ngươi không giống với tất cả mọi người." Nàng dừng một chút: "Không bằng... chúng ta đánh cược đi."
"Cược... cái gì?"
"Cược ta có thể đoán được bao nhiêu." Anna tràn đầy hào hứng nói: "Ta sẽ ghi những suy đoán này lại trong vở, chờ đến khi ngươi không cần lo lắng, có thể nhẹ nhõm nói ra thì nhìn lại xem ta đoán trúng bao nhiêu, vượt qua một nửa coi như ta thắng."
Roland chợt nhớ tới trò chơi mà đời sau hay chơi: Viên nhộn thời gian. Cất một vài lời muốn nói với tương lai vào trong một cái hộp, một số năm sau thì lấy ra... mặc dù phần lớn mấy cái hộp này sẽ không biết tung tích, nhưng đến lúc cuối cùng, hai ba cái còn sót lại được tìm thấy, lật xem chữ viết mà mình viết mấy năm trước, luôn khiến cho người ta cảm thấy cảm động khó hiểu.
Hắn không hỏi cược cái gì, giữa hai người, thắng hoặc thua không có ý nghĩa, đối phương đưa ra đề nghị này sợ là vì muốn an ủi mình mà không phải là muốn đoán ra câu trả lời thật. Không thể không nói, trong vô số phù thủy, người tới gần nội tâm của hắn nhất, cũng có thể hiểu được suy nghĩ của hắn, chỉ có Anna.
"Ừm, một lời đã định." Hắn gật đầu nói.
"Như vậy, lần trước đã nói tới chỗ nào?"
"Hoàn thành việc học với đạo sư..." Roland cười cười: "Bắt đầu từ đây đi."
Đương ánh sáng đầu tiên sáng lên phía chân trời, Anna bình yên vượt qua ngày thức tỉnh đầu tiên sau khi mình trưởng thành.