Chương 412
Thế giới hoàn toàn u ám, cho dù là bầu trời, mặt đất hay là hải dương.
Khu vực phía nam Greyfort mặc dù sẽ không bị tuyết lớn không có điểm dừng bao trùm nhưng cũng không tránh được ảnh hưởng từ tà nguyệt, đỉnh đầu không nhìn thấy Thái Dương, tầng mây tối tăm mờ mịt chiếm lấy toàn bộ vùng trời. Bên dưới mặt đất xuất hiện từng đợt sương mù nhợt nhạt, vùi lấp toàn bộ bùn đất, nham thạch và rừng cây, chỉ còn một cái sơn phong đen xám giao nhau, lộ đầu ra từ trong mây mù, uốn lượn chạy dài tới đầu nam đại lục, mà đây cũng là mục tiêu tham chiếu của đoàn người Nightingale.
Ngồi trên Macy phi hành trên bầu trời, nàng sâu sắc trải nghiệm được gió lạnh đáng sợ đến cỡ nào, dù cho đã mặc quần áo thông khí đặc chế được điện hạ giao cho trước khi xuất phát, nhưng mà khăn quàng cổ và ống tay áo cũng không ngăn cản nổi rét lạnh xâm nhập. Đặc biệt là lỗ tai và ngón tay, đã nhanh chóng mất cảm giác vì nhiệt độ thấp, không thể không thường xuyên dừng lại nghỉ ngơi một chút, bởi vậy rõ ràng phi hành hết tốc lực thì chỉ cần nửa ngày, giờ lại kéo dài đến ngày thứ hai.
"Chúng ta đến." Lightning áp sát tới chỗ nàng.
Nightingale thò đầu ra, chỉ thấy sườn núi thấp hơn nhiều, giống như là đang chìm vào lòng đất, một thành thị được xây dựa vào núi mờ ảo trong sương mù, đây chính là mục tiêu của các nàng, Fallendragon Ridge.
"Đáp xuống đi." Nàng vỗ vỗ cái lưng rộng lớn của Macy: "Cẩn thận, đừng để cho người khác thấy được."
"Ngao!" Macy gật gật đầu, thu cánh lại, lướt xuống. Sương mù đập vào mặt, nhanh chóng bao phủ ba người, cho đến khi rơi xuống đất, Nightingale mới phát hiện tầm nhìn bốn phía thấp đến kinh người, gần như là ngoài năm mươi bước chính là hoàn toàn mông lung, rất khó nhìn rõ nơi xa có thứ gì.
Đối với phù thủy thì đây là một tin tức tốt, ít nhất sẽ không dễ bị người khác phát hiện ra.
Mà sau khi đi vào mê vụ, thế giới sẽ hiện ra bộ mặt thật của nó, nàng cũng không lo lắng vì sương trắng dày đặc mà đụng vào quân thẩm phán giáo hội.
"Các ngươi ở chỗ này chờ ta là được." Nightingale nói: "Cũng không tốn bao lâu."
"Điện hạ cho ta lên không trung cảnh giới." Lightning lắc đầu.
"Còn kêu ta phụ trách liên lạc khẩn cấp, phòng ngừa ngươi bắt mục tiêu đi, groo!" Macy biến thân thành một con bồ câu mập một lần nữa, ngồi xổm ở trên đỉnh đầu cô gái nhỏ.
Điện hạ lại dặn dò vô nghĩa, Nightingale bất đắc dĩ nghĩ: "Nếu như vậy, vậy thì lên đường đi."
Trong chốc lát, thế gian biến thành hai màu đen trắng, sương mù biến mất hoặc có thể nói là bọn chúng biến thành hình thái khác, không thể ảnh hưởng đến quan sát của mình nữa. Toàn bộ trước mắt bỗng nhiên vô cùng rõ ràng, tường thành đen thui đen kịt hiện ra cách mình hơn hai trăm thuớc, kéo dài từ một bên của ngọn núi ra, giống một cái lồng nối liền núi và thành thị. So với tường bên ngoài cứ điểm Epic thì tường đá này thấp hơn không ít, trên đầu tường cũng không thấy có vệ binh canh gác.
Nightingale đi đến bên tường, nhẹ nhõm tìm được cửa vào do đường cong vặn vẹo tạo thành, bước về phía trước một bước, thân đã ở sau tường thành.
Thành thị này nhỏ hơn cứ điểm chừng một nửa, chỉ là một bộ phận từ vách núi nhô ra, quy mô càng giống như là một cái thị trấn hơn. Nhưng bản thể của Fallendragon Ridge ở trong núi đá, thành bảo của lãnh chúa thì khảm ở giữa sườn núi, xa xa là có thể nhìn thấy.
Nightingale xác nhận Lightning và Macy cũng đi theo vào trong thành trì, đi thẳng tới thành bảo.
Đối với nàng thì công việc này cũng không xa lạ gì, thậm chí có thể nói là rất lành nghề,
Khi bị lão Garan bức ép làm việc, việc chui vào phủ đệ và thành bảo của quý tộc khác đều là nhiệm vụ mà nàng làm mãi đến quen, phần lớn những phòng ốc này có kết cấu giống nhau, chủ nhân dinh thự thường thích xây dựng phòng của mình ở vị trí chính giữa, rộng rãi nhất. Khi đó nàng còn không thể tự do xuyên thấu qua tường, chỉ có thể che giấu bóng dáng mình, cẩn thận từng li từng tí tránh đi cạm bẫy và Thần Phạt Chi Thạch, trộm những thư tín và văn thư giấu trong ngăn tủ đó.
Bây giờ có mê vụ, đương nhiên là càng không đáng kể, Thần Phạt Chi Thạch được khảm nạm trong góc rẽ thông đạo của thành bảo biến thành những cái lỗ đen không ánh sáng, bắt mắt giống như là vầng trăng sáng treo ở trong trời đêm. Cơ quan ẩn nấp cũng không chỗ ẩn trốn, đường cong vặn vẹo giống như là con giun, chậm rãi nhúc nhích, nàng có thể tuỳ tiện xuyên thấu qua vách tường, phá hư bọn chúng. Trong phạm vi năng lực ảnh hưởng, Nightingale hoàn toàn có thể tùy ý di động, vách tường, cánh cửa và nóc nhà giống như là không tồn tại đối với nàng.
Đi vào một căn phòng lớn nhất trên tầng cao nhất, nàng tìm được mục tiêu của mình.
Tuy rằng chưa từng gặp đối phương nhưng Nightingale có thể xác nhận được người này chính là lãnh chúa của Fallendragon Ridge, hầu tước Speer Passy. Bởi vì trong cơ thể đối phương có ánh sáng ma lực xanh lam đang vận chuyển, cũng là màu sắc duy nhất trong thế giới mê vụ.
Hầu tước ngồi trước bàn sách, bút lông ngỗng trong tay trên dưới tung bay, hình như là đang viết cái gì, tuổi của nàng chừng ba mươi tuổi, khóe mắt đã có nếp nhăn, một mái tóc xoăn màu bạc và áo bào màu trắng khiến cho nàng trông có vẻ đứng tuổi. Nightingale cẩn thận kiểm tra phòng một lần, trong phòng không có Thần Phạt Chi Thạch, cũng không có cơ quan tồn tại, vũ khí duy nhất của đối phương là một thanh nỏ ngắn giấu giếm trong tay áo, kết cấu tinh xảo, vừa nhìn thì biết rất đắt giá.
Để lại ký hiệu bên cửa sổ, nàng thu mê vụ lại, hiện ra thân hình.
"Xin chào ngài, hầu tước Speer Passy đại nhân."
Giọng nói đột nhiên vang lên làm cho đối phương giật bắn người, nhanh chóng ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của Nightingale, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại: "Ngươi là ai?"
Nightingale không khỏi nhớ tới cảnh tượng khi lần đầu tiên mình gặp Roland điện hạ, phản ứng đầu tiên của đối phương là quay người chạy trốn, còn mình thì bất đắc dĩ dùng chủy thủ mới giữ được hắn lại, bây giờ nhớ lại vẫn khiến cho người ta thấy buồn cười.
"Ta tên là Nightingale, đến từ Biên Thùy Trấn Tây cảnh, như ngài thấy, ta là một phù thủy."
"Ta cũng nghĩ thế, ngoại trừ phù thủy ra, cũng không ai có thể không mời mà tới." Speer giả bộ như bình tĩnh, một cái tay chậm rãi dò vào trong ống tay áo: "Ngươi không biết trước khi đi vào thì phải gõ cửa hay sao?"
"Nếu như làm như thế thì nghênh đón ta chính là thủ vệ mà không phải ngài." Nightingale cười khẽ nói: "Yên tâm, ta không có ý tổn thương ngài, tới đây chỉ vì muốn nói chuyện với ngài... cho nên ngài cũng không cần dùng nỏ ngầm bên trong tay áo."
Speer sững sờ, sau đó sắc mặt nhanh chóng trầm xuống: "Ngươi biết nhiều lắm." Nàng rút hai tay ra, ôm ngực nói: "Nói đi, ngươi đến đây có chuyện gì không?"
"Ta mang tin từ lãnh chúa Biên Thùy Trấn, người thủ hộ Tây cảnh, tứ vương tử Greyfort, Roland Wimbledon điện hạ đến." Nightingale hơi khom người nói: "Bây giờ hắn đã thành lập nên trật tự mới, phù thủy có thể sống chung với người bình thường, dắt tay tiến bộ ở Tây cảnh, hi vọng ngài có thể đến đó hỗ trợ hắn."
"Tứ... vương tử?" Hầu tước nhíu mày suy tư một lát: "Chính là kẻ ăn chơi vô dụng mà các quý tộc xem như trò cười đó sao?" Trên mặt nàng lộ ra vẻ hoang đường: "Nói đùa cái gì đó, lãnh chúa Biên Thùy Trấn? Hắn chỉ là một phản vương bị đày đến vùng đất hoang vắng thôi!"
"Deflick mới là kẻ soán vị thật sự." Nightingale uốn nắn, nói: "Hơn nữa, không được bao lâu thì hắn sẽ bị Roland vương tử dá xuống vương vị. Nhưng mà những chuyện này đều không phải là trọng điểm... điện hạ hi vọng có thể mượn nhờ Đường Hầm Ma Lực của ngài để cường hóa năng lực của một vị phù thủy, không biết ngài có chịu đến Biên Thùy Trấn một chuyến hay không?"