Chương 426
...
Sau khi ăn cơm tối xong, trong phòng Lucia White chật ních phù thủy.
Nhìn thấy vẻ mặt cổ vũ và an ủi của mọi người, nàng cảm thấy hốc mắt ướt át, cố nhịn xúc động muốn khóc, nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Không thể khóc... lên tiếng khóc lớn trước mặt Nightingale đã đủ mất mặt, Lucia âm thầm khuyên bảo mình, còn có muội muội mình ở đây, mình phải làm một tấm gương tốt mới được.
Trước khi đi thuyền về thị trấn, nàng cũng chỉ nghe nói có một tổ chức phù thủy đóng quân ở đây, ngoại trừ muốn cứu chữa muội muội lây nhiễm tà dịch ra, nàng chỉ muốn tìm được một chỗ dung thân, cũng không có hi vọng xa vời có thể có một cuộc sống như thế nào.
Nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ tới cuộc sống ở nơi này không chỉ thoải mái dễ chịu, tự do mà còn quen biết được những đồng loại đối xử với mình như người thân. Từ khi song thân chết bởi hải tặc cướp bóc, lần đầu tiên nàng có cảm giác nhà.
"Tỷ tỷ sẽ gặp nguy hiểm thật sao?" Linh dựa vào trong ngực Lucia hỏi: "Ma lực phản phệ đau nhức cỡ nào?"
"Đau nhức khó mà chịu được, giống như là vô số cây đao nhỏ quấy tung trong có thể ngươi." Nightingale nhếch miệng nói: "Phù thủy có thể chống được ít càng thêm ít, đại khái trong số mười thì chỉ có một hai có thể bình yên vượt qua ngày trưởng thành."
"..." Cô gái nhỏ run lên.
"Ngươi đừng dọa nàng." Wendy trừng Nightingale một cái: "Đó là thời kỳ Hội Cộng Trợ."
"Bây giờ chỉ cần kiên trì luyện tập mỗi ngày, hao hết ma lực trước ngày thức tỉnh, gần như không có trở ngại gì." Scroll mỉm cười nói: "Ta nghe nói Anna thành niên trong lúc say giấc nồng."
"Hơn nữa còn xuất hiện lần thức tỉnh cao cấp thứ nhất." Akesha ngáp một cái: "Nếu đổi thành Taqira bốn trăm năm trước, chắc chắn sẽ khiến cho oanh động, chưa bao giờ có phù thủy nào có thể bắt đầu đốn ngộ trong giấc mộng."
"Ngươi vẫn ổn chứ." Vương tử điện hạ nhìn về phía nàng: "Mặc dù công việc rất quan trọng nhưng không nên quá miễn cưỡng mình."
"Trận Chiến Thần Ý gần ngay trước mắt, chút bận rộn ấy không tính là gì." Akesha che miệng nói: "Nếu như lần này thất bại nữa, ngủ một giấc vĩnh viễn cũng không thành vấn đề."
"Lần này chúng ta tuyệt đối sẽ không thất bại." Roland khẳng định.
"Cũng vì coi trọng những món đồ ngươi phát minh mới quyết định làm nhiều một chút." Phù thủy băng lườm hắn một cái: "Nếu không thì ngươi cho rằng ta thích mỗi ngày đều ở trong phòng thí nghiệm sao?" Nói xong nàng quay đầu, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Coi như ngươi không có thực hiện hứa hẹn thì ta cũng không thể tính sổ với ngươi được..."
"Được rồi, ở thời điểm này các ngươi cũng không cần thảo luận vấn đề nặng nề như thế." Wendy chen vào nói: "Đúng rồi, trước đó không phải tiểu thư Akesha nói ngày thức tỉnh phù thủy có thể nhận được một cái nguyện vọng sao, lần này đến phiên Lucia, ngươi có cái gì muốn thực hiện sao?"
"Ài... ta sao?" Lucia nhìn thấy mọi người cùng nhau dời ánh mắt tới mình, không khỏi khẽ giật mình.
"Tỷ tỷ, đổi kem ly bánh mì đi!" Hai mắt Linh sáng lập loè nói: "Muốn mười cái là được, chúng ta mỗi người một nửa!"
Cái đứa này... chỉ biết ăn, nàng gõ trán muội muội, nhìn về phía Roland: "Ta có thể giữ lại nguyện vọng này sao?"
"Nếu như ngươi muốn như thế." Người sau không nhịn được cười nói: "Nhưng mà có giữ lại cũng sẽ không nhiều lên."
"Một cái là được." Lucia cảm kích nói. Nàng có thể sống trong thị trấn này thì đã không mong cầu gì khác, chỉ hi vọng Linh cũng có thể có cuộc sống vui vẻ. Muội muội không phải phù thủy, một ngày nào đó sẽ rời bỏ mình, xây dựng gia đình với người khác, nếu như đến lúc đó có biến cố gì, có lẽ nguyện vọng này có thể giúp nàng.
Đúng lúc này, Lucia bỗng nhiên cảm thấy trong cơ thể trống rỗng của mình bắt đầu rung động, ma lực lại được tạo ra, trống rỗng xuất hiện, không ngừng tuôn vào thân thể.
"Bắt đầu." Nightingale nhắc nhở.
Tuy các tỷ muội đều nói không cần lo lắng nhưng nàng vẫn kìm lòng không đặng nắm chặt chăn mền, đại khái là khẩn trương quá nên nàng cảm thấy tay chân có chút lạnh.
"Thả lỏng chút một chút." Wendy cầm tay của nàng: "Ma lực là một bộ phận của thân thể chúng ta."
"Có nên nói gì đó để phân tán sự chú ý của nàng không?" Lucia nghe được có người hỏi, hình như là giọng của Lily.
"Nói cái gì mới được?" Người nói tiếp chính là Mystery Moon.
"Ví dụ như là thành tích kiểm tra lần thứ hai." Giọng Lily giống như từ nơi rất xa vọng đến: "Bình thường nói đến chuyện này, đối phương sẽ ngăn cản ngay lập tức, từ đó chuyển dời sự chú ý đi. Ví dụ như là thành tích của Mystery Moon là…"
"Đừng nói!"
"Nhìn đi, rất hữu hiệu."
Lucia muốn cười ra tiếng lại phát hiện biểu cảm trên mặt cứng ngắc, trong cơ thể trở nên nóng rực, đồng thời có cảm giác co rút khó nói lên lời, ma lực càng ngày càng nhiều giống như là muốn hút hết thảy xung quanh vào.
Khi trưởng thành thì đều sẽ có trải nghiệm như vậy sao?
"Vậy thành tích của Lucia là bao nhiêu?" Giọng Mystery Moon trở nên đứt quãng.
"Trung bình tám mươi sáu điểm." Vương tử đáp.
"Cái, cái gì?"
"Cao như vậy sao!"
"Ngươi xem, nàng không có cản chúng ta."
"Chiêu của ngươi thất bại, chờ bị trừng phạt đi!"
"Ngươi đi ra!"
"Chờ một chút... các ngươi đừng cãi, hình như Lucia có chút không đúng."
Mystery Moon và Lily cùng lên tiếng, cuối cùng là giọng Nightingale, nhưng nàng phát hiện lời của các phù thủy đã trở nên mơ hồ không rõ. Lucia cắn răng ngẩng đầu, nhìn về phía các tỷ muội xung quanh, lại kinh ngạc phát hiện cảnh tượng trước mắt hoàn toàn thay đổi hình dạng. Hình dạng mọi người trở nên mông lung vụn vặt, giống như là do vô số khối lập phương hình thành, có khối lập phương lớn, có khối lập phương nhỏ, mỗi cái đều có màu sắc không giống nhau.
Nàng sợ hãi muốn kêu thành tiếng nhưng trong cổ họng chỉ có tiếng hít thở.
Cảm giác co rút trong cơ thể càng mãnh liệt hơn, đã bắt đầu quặn đau từng cơn, Lucia đành phải nín hơi nhẫn nại, bóng dáng người xung quanh đã trở nên hỗn loạn.
Giống như Nightingale nói, đau đớn ngày trưởng thành hoàn toàn không phải thức tỉnh trước đó có thể so sánh được, càng kiên trì thì cơn đau này càng rõ ràng, giống như có thể cắt vỡ mình bất cứ lúc nào vậy.
Đột nhiên, một luồng ma lực dị dạng đi vào trong có thể nàng, Lucia có thể cảm nhận rất rõ ràng, luồng ma lực này không thuộc về mình, nó giống như là một cái ống, khoác lên trên vòng xoáy ma lực.
Nàng đã không còn sức để ý xem nó là cái gì, theo bản năng, chuyển ma lực cuồn cuộn trong cơ thể vào trong khu vực quản lý, cảm giác đau lập tức giảm xuống không ít. Giống như tìm được cứu tinh, Lucia không ngừng rót ma lực vào trong đó để áp chế đau đớn trên thân thể.
Không biết qua bao lâu, cảm giác co rút quỷ dị mới bình ổn lại. Ma lực không còn chuyển động mà trở nên sung mãn tràn đầy, hoàn toàn khác với trải nghiệm trước đây.
Chớp chớp mắt, ánh mắt lập tức khôi phục bình thường.
Nhìn Linh đang muốn khóc, Lucia vỗ vỗ đầu nàng, dùng giọng nói khô khốc nói: "Đã không sao."
Cho đến lúc này, nàng mới phát hiện thân thể của mình đã bị mồ hôi ướt đẫm, gió lạnh thổi qua, sau lưng cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Không đúng, sao trong căn phòng tràn đầy hơi ấm lại có gió?
Nàng quay đầu, không khỏi ngẩn ra, chỉ thấy trên vách tường phía hướng xuống sân nhà xuất hiện một cái lỗ thủng lớn, hai cánh cửa sổ đã không cánh mà bay, gió lạnh từ chỗ đó tràn vào. Xuyên qua khe, nàng có thể nhìn thấy màn đêm đen kịt và ánh lửa leo lắt trong thị trấn. Đứng trước một nửa vách tường này chính là Anna, nàng lo lắng nhìn mình, Ấn Phù Thần Ý trong tay lóe ánh sáng.
"Năng lực của nàng ngưng tụ." Nightingale nói.