Chương 430
Sau khi Lucia trưởng thành, Biên Thùy Trấn cũng bước vào tháng cuối cùng của mùa đông.
Mà đối với Tà Ma Chi Nguyệt, mùa đông kết thúc cũng không có nghĩa là kết thúc, tuyết rơi dày đặc trên bầu trời thường kéo dài đến mùa xuân năm sau, còn khi nào nó sẽ dịu bớt thì hoàn toàn tùy thuộc vào số phận.
Dựa theo kinh nghiệm của trước đây, tà nguyệt sẽ kết thúc vào nửa đầu tháng đầu xuân, cũng là thời gian không dễ chịu, nó kết thúc vào nửa cuối tháng đầu xuân thì là một thời gian cực kỳ gian nan, nếu như kéo dài đến tháng thứ hai thì sống sót cũng khó.
Nhưng mà đây chỉ là tình huống mà cư dân thị trấn đã từng gặp gỡ.
Tình huống năm nay đã thay đổi rất nhiều, cho dù tà nguyệt kéo dài đến cuối tháng thứ hai của mùa xuân thì lúa mì trong kho lúa cũng đủ mọi người nhét đầy cái bao tử.
Đương nhiên Roland sẽ không thoả mãn với chuyện tất cả mọi người không chết đói chết cóng là được, những ngày này, hắn luôn tập trung làm việc trước bàn làm việc, vẽ từng cái bản vẽ, nghiên cứu kế hoạch sản xuất lớn của giai đoạn tiếp theo. Toàn bộ kế hoạch chia làm hai phương diện quân sự và dân dụng, cái trước bao gồm xây dựng nhà máy binh khí mới, nhà máy xe đạp, ụ tàu và pháo hạm hạng nặng nước cạn, cái sau thì chủ yếu là nước, giữ ấm, điện cho nơi ở, cư xá, mở rộng phổ cập nông cụ bằng sắt.
Để hắn tràn ngập động lực chính là Lucia White —— sau khi kiểm tra kĩ năng lực mới, Roland nhận ra được, hạn chế cuối cùng của sản xuất quy mô lớn cũng được giải quyết, sức sản xuất của thị trấn sẽ nghênh đón đỉnh cao mới theo nhân khẩu tăng trưởng.
Mà hạn chế này chính là cung ứng vật liệu.
Tinh luyện là một ngành học cực kỳ phức tạp ở hiện đại, mà sản lượng sắt thép cũng là một trong những tham số quan trọng để suy tính nền công nghiệp của một quốc gia. Mà Roland thì lại không hiểu nhiều về cái này, vì thế nên năng lực luyện sắt của thị trấn vẫn cực kỳ lạc hậu, kỹ thuật không vượt ra khỏi thời đại này không nói, quy mô còn kém nhà máy tinh luyện tư nhân của một số thương nhân khai thác mỏ. Khi quặng sắt được dung luyện thành sắt sống trong lò gạch cao, chất lượng tốt thì đưa đi chế tạo máy hơi nước, chất lượng kém giao cho Anna tiến hành thêm một bước, tinh luyện thành thép. Quá trình này hoàn toàn không kiểm soát được, hàm lượng cacbon cũng cao thấp, có khi vật liệu sử dụng được chỉ lấp đầy hai ba xe sau một ngày bận rộn, điều này hạn chế rất nhiều đến năng lực sản xuất của nhà máy động cơ hơi nước.
Mà lò luyện đặc thù của Anna mặc dù có thể làm cho gang thấp kém chuyển hóa thành vật liệu thép với chất lượng có thể khống chế được nhưng sản lượng chỉ gần đủ để xưởng quân sự sử dụng. Khi vào mùa thu, cơ bản có thể thỏa mãn nhu cầu của thị trấn, mà mùa đông đến, quân đội trải qua hai lần mở rộng, tăng thêm súng ống kiểu mới và nghiên cứu hoả pháo, chút vật liệu thép ấy cũng có chút giật gấu vá vai.
Có thể nói Lucia tiến hóa một liều thuốc trợ tim, khả năng phân tách có mục tiêu có thể dễ dàng loại bỏ các thành phần xấu trong vật liệu và tỷ lệ của từng thành phần có thể được điều chỉnh trong giai đoạn nấu chảy, để mỗi một lô thép nhiệt luyện nóng chảy có thể duy trì một hiệu suất như nhau.
Có thể nói, có hai người Anna và Lucia, trình độ tinh luyện của Biên Thùy Trấn đủ để đề cao mấy cái cấp bậc trong nháy mắt.
Vì thế, Roland đã cho Anna bỏ những công việc khác qua một bên, tập trung chế tạo lò nung lớn đời mới.
So với lo luyện chuyên dụng thiết kế cho nàng trước đây, lò mới có thể tích lớn hơn mười lần, chiều dài kéo dài đến năm mươi mét, độ rộng mười mét, độ cao gần bốn mét, thoạt nhìn như là một cái bể bơi dài nhỏ. Bản chất của nó không khác lò chuyên dụng đời trước, vẫn là cái hộp sắt, không có thiết bị làm nóng, toàn bộ nhờ lửa đen của Anna dung luyện. Nhưng mà nó được chôn trong đất, dựa vào thổ nhưỡng để chống chịu áp lực của nước thép lên bốn vách tường, chính giữa sắp đặt một cái hành lang, vừa khéo có thể để cho Anna đồng thời làm nóng thỏi sắt hai bên.
Ưu điểm của nó chỉ có một, chính là thể tích cũng đủ lớn —— nếu tinh luyện theo phương pháp trước đây, cần một lượng lớn đá vôi dùng để loại bỏ tạp chất, phải mất nhiều công sức để làm sạch các tạp chất sinh ra, việc nạp nhiên liệu và khuấy trộn cũng là một khó khăn lớn nên không thể làm quá lớn. Nhưng bây giờ không có mối lo như vậy, miễn là gang được cho vào và nấu chảy, sau đó Lucia loại bỏ các thành phần độc hại như phốt pho và lưu huỳnh là được.
Roland định xây một nhóm hầm lò mới chung với lò cao, lò đứng cũ, bọn chúng chỉ phụ trách tinh luyện lần đầu, không cần quan tâm chất lượng thành phẩm, chỉ cần có thể hòa tan khoáng thạch, biến thành thỏi sắt vuông là được. Sau đó sẽ để tất cả những thỏi sắt này vào lò luyện mới tiến hành tinh luyện lần hai, nước thép thành hình thông qua miệng cống chảy vào khuôn ở khu vực thấp hơn, trực tiếp hình thành vật liệu có thể gia công —— sau này nhà máy máy hơi nước cũng sẽ chuyển thành sản xuất vật liệu thép, chắc chắn có thể mang đến nguồn động lực mạnh mẽ hơn cho thị trấn.
Roland gọi lò luyện mới là "Ngôi sao thép".
Một khi Anna chế tạo hoàn thành, Ngôi sao thép được đưa vào sản xuất chính thức, sản lượng sắt thép của thị trấn có thể đề cao không chỉ gấp mười lần.
Có thể nói, kế hoạch sản xuất lớn mới dựa trên cơ sở này.
Mặt khác, việc nghiên cứu chế tạo vũ khí hạng nhẹ kiểu mới cũng kết thúc.
Roland phát hiện tư tưởng ban đầu của mình không tốt lắm, hắn tham chiếu nguyên lý súng tự động của đời sau, tự mình thiết kế mấy cái vũ khí —— nói một cách đơn giản, vũ khí tự động sử dụng một phần khí áp suất cao khi viên đạn được bắn ra để hoàn thành việc nhả vỏ, bắn và nạp đạn.
Công việc này kéo dài chừng nửa tháng, không thể nói là có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần lặp đi lặp lại kiểm tra mỗi một cái bộ phận có thể vận hành bình thường hay không. Hắn không cần nhớ kết cấu cụ thể của một thanh súng trường nào đó, chỉ cần biết phương thức vận hành của nó, thử vài lần thì hẳn là có thể chắp vá ra một cái vũ khí có thể dùng được.
Vấn đề cũng nằm ở chỗ này.
Vũ khí chắp vá ra thô thiển thì cũng thôi đi, linh kiện nhiều đến gần trăm cái, mỗi cái đều là Anna tự tay gia công, đặc biệt là lò xo, chốt bắt, pít-tông dẫn khí, với trình độ của máy móc bây giờ thì khó có thể sản xuất hàng loạt. Nếu như muốn đổi toàn bộ súng trường ổ quay trong tay binh lính thành vũ khí tự động, không chỉ là tạo thành gánh nặng cực lớn cho Anna mà những thiết bị gia công súng ống được đưa vào sản xuất đó cũng bị lãng phí.
Mặt khác, tất cả binh sĩ đều trang bị vũ khí tự động, lượng đạn dược tiêu hao chắc chắn cũng là thiên văn sổ tự. Ngay từ đầu Roland cũng không có quá để ý đến cái này, cảm thấy có thể thông qua gia tăng nhân số sản xuất để giải quyết, nhưng mà không lâu sau hắn phát hiện, một khi vũ khí mới hình thành quy mô, có thể tuỳ tiện nuốt mất toàn bộ sản xuất của nhà máy chế tạo axit.
Còn những vấn đề nhỏ như khi thử bắn thì thường xuyên xuất hiện vấn đề tạm ngừng, kích bắn thất bại không quan trọng.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn vẫn bỏ tư tưởng trang bị vũ khí tự động quy mô lớn, nhưng mà đề cao hỏa lực của quân đội là nhu cầu lửa sém lông mày, hắn tập trung vào vũ khí liên phát mới.
Đó chính là súng máy hạng nặng.
Hai mươi đến năm mươi người phân phối một cái súng máy hạng nặng, cứ như vậy, số lượng vũ khí cũng hạ thấp trên diện rộng, hai vấn đề khó giải quyết nhất đều có thể giải quyết dễ dàng. Nó cũng có thể áp dụng phương thức dẫn khí tiến hành tự động nạp đạn, kết cấu và các chế tạo y như vũ khí nguyên mẫu, lấy ra sửa đổi một chút thì có thể đem đi thí nghiệm nguyên lý, lại thêm có thể làm lớn hơn một chút, linh kiện cũng không cần thiết kế chi tiết phức tạp như tơ nhệnh, đối với mình thì có thể nói là đã hạ thấp độ khó xuống.