Chương 431
Ngoài trừ tăng hỏa lực súng máy hạng nặng ra, Roland cũng có ý định phát triển súng trường, bổ sung khả năng bắn chính xác ở khoảng cách trung bình và xa. Cỡ nòng giống như súng máy hạng nặng, gắn ống nhắm thì sẽ trở thành một cây súng bắn tỉa đơn giản.
Kể từ đó, dây chuyền sản xuất súng ống ổ quay và thuốc súng đen cũng có thể tiếp tục giữ vững, không đến mức tạo thành lãng phí quá mức.
Trong lúc chiến đấu, do pháo dã chiến phụ trách áp chế kẻ địch từ một ngàn đến tám trăm mét, tám trăm đến năm trăm mét là phạm vi thu gặt tốt nhất của súng máy hạng nặng, kẻ địch tiến vào năm trăm mét giao cho tay bắn tỉa, hai trăm mét cuối cùng thì là súng trường ổ quay, trên lý luận có thể cam đoan không có công kích lọt ra.
Đương nhiên, triệt để thực hiện phối trí này có thể cần ba đến bốn tháng, có cố gắng cũng không thể kịp thế công mùa xuân, cho nên hắn còn phải trang bị một thứ khác để đền bù hỏa lực tấn công không đủ —— pháo hạm nội hà chở ống pháo dài một trăm năm mươi hai milimet. Chỉ cần có một chiếc thì có thể chủ động xuất kích, tạo áp lực tâm lý cực lớn cho kẻ địch.
Vừa nghĩ tới tà nguyệt kết thúc thì phải cử hành đại điển xây thành trì, thống nhất toàn bộ Tây cảnh, lại thêm còn phải đuổi Deflick xuống vương vị và tiếp nhận nhân khẩu mới tràn vào, Roland cảm thấy nhiệm vụ trên đầu vai càng ngày càng nặng, thậm chí hắn hi vọng thời gian trôi qua chậm một chút nữa, tà nguyệt đừng có kết thúc nhanh như vậy.
Đi vào địa giới Tây cảnh, cảnh tượng quanh mình trở nên khác biệt.
Otto Rakusai nhấc tấm ván gỗ cửa sổ lên, nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy trên trời dưới đất đều là một mảnh trắng xóa, bầu trời hiện đầy bông tuyết dày đặc, xoay tròn theo gió lạnh thấu xương, cuối cùng dung nhập vào trong khu vực màu trắng này.
Có vẻ như tuyết lớn không có ngày nghỉ, hai ngày đi thuyền, hắn chưa từng nhìn thấy cảnh sắc khác, tất cả ở nơi này đều bị tuyết đọng bao trùm, cho dù là bùn đất, nham thạch hay là rừng cây —— nếu không phải thuyền vẫn luôn lắc lư thì thậm chí hắn còn cảm thấy mình không có đi tới phía trước.
"Đóng cửa sổ lại đi." Thuyền trưởng tức giận nói: "Ngươi muốn nhìn có thể lên boong thuyền nhìn, không ai cản ngươi."
"Nơi này vẫn luôn như vậy?" Hắn lơ đễnh khép tấm ván gỗ lại.
"Đương nhiên, ngươi nghĩ ta hù ngươi sao." Đối phương ôm bầu rượu uống một ngụm: "Hàng năm Tà Ma Chi Nguyệt giáng lâm, Tây cảnh sẽ bị tuyết lớn phong bế, ngoại trừ sông Xích Thủy ra thì không có đường tắt nào khác. Mà người chấp nhận chịu thời tiết đáng chết này, đồng thời trong tay còn có thuyền, toàn bộ vương đô cũng sẽ không vượt qua mười người." Hắn nấc một cái: "Bởi vậy, năm miếng kim long là giá cả cực kỳ hợp lý, hiểu không?"
"Mắc thì mắc tiền một tí, nhưng khi giao tiền ta không có cò kè mặc cả." Otto mỉm cười nói.
"Câu trả lời này tương đối đúng." Thuyền trưởng ném rượu ấm qua: "Ấm đó, uống vài hớp đi, có thể trừ lạnh." Hắn lau miệng nói: "Trước kia cũng từng có thương nhân như vậy, muốn chạy tới Tây cảnh thu mua hàng hóa sớm hơn bất cứ ai, nhưng lại không nỡ bỏ thêm chút thuyền phí như vậy, kết quả tìm đám ‘chuột’ ở hắc phố đưa hắn. Kết quả thì sao? Đi đến nửa đường thì bị cắt cổ, hai ba tên lính đánh thuê dẫn theo hoàn toàn không làm được việc gì, bị cho cá ăn."
"Như vậy đúng là... đúng là quá bất hạnh." Otto cầm bầu rượu, không có rút nút gỗ ra uống mà cởi bao tay ra, rót vào trong tay —— hắn không có thói quen uống chung một dụng cụ với người khác.
"Tiền nào của đó, đạo lý này ở nơi nào cũng như thế, luôn có người cảm thấy mình có thể chiếm được món lời nhỏ. Hắn cũng không nghĩ một chút, ‘chuột’ báo ra giá cả thấp như vậy mà vẫn có thể ổn định đưa tới nơi, như vậy người đưa thuyền chúng ta không phải phải giải tán luôn sao?" Thuyền trưởng bĩu môi: "Nói trở lại, rốt cuộc ngươi đi Tây cảnh là muốn buôn bán cái gì? Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, trước kia chỗ quỷ quái này còn thường xuyên sản xuất một chút châu báu và da lông, bây giờ cái gì cũng không mua được."
"Ờ?" Otto làm bộ hiếu kì nói: "Theo ta được biết, không phải bọn họ dựa vào cái này để sống sao? Chẳng lẽ bây giờ người ở Tây cảnh đều đổi nghề làm cướp rồi?"
"Đều là những tin tức cũ rích." Thuyền trưởng đưa đấu thuốc lá đến bên bồn lửa châm, hít một hơi dài: "Từ khi tứ vương tử vào Biên Thùy Trấn, Tây cảnh đã trở nên quái dị. Phải biết, cho dù là da lông hay là châu báu đều sinh ra từ thị trấn đó, ai cũng không biết hắn đã làm gì trong lãnh địa, toàn bộ nghề gần như là chỉ có vào chứ không có ra. Cứ điểm Epic thì vẫn có châu báu bán ra, nhưng mà các quý tộc đều có con đường cố định của mình, ngươi không cắm tay vào được."
"Chỉ có vào chứ không có ra?" Hắn kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, mặc dù không mua được đặc sản nhưng thương nhân đem hàng hóa tới bán thì vẫn không tệ, cho dù là lương thực, quần áo, vải vóc hay là tạp hoá thì gần như đều có thể bán sạch sẽ, cũng không biết tứ vương tử vơ vét được nhiều kim long như vậy từ nơi nào." Thuyền trưởng nhả một vòng khói thuốc: "Cho nên lần này rất có thể ngươi sẽ về tay không."
Otto giả vờ lo được lo mất, không tiếp tục trả lời —— trên thực tế hắn cũng không thèm để ý sẽ về tay không hay không, mục đích thực sự của chuyến này chỉ có một, đó chính là gặp mặt lãnh chúa Biên Thùy Trấn một lần. Bởi vì thân phận phản vương của Roland Wimbledon, hắn không thể nào gióng trống khua chiêng lấy thân phận sứ giả đi đến đó, đành phải ngụy trang thành một thương nhân quần áo nhẹ đi biên cảnh.
Trước khi lên đường, hắn đã cẩn thận tìm hiểu tin tức nơi đến.
Giống như tên của nó, đây là một thị trấn biên thuỳ râu ria của nước láng giềng, mới đầu xây dựng là để giám thị tà thú xâm lấn, sau này mới chuyển thành nơi ở cố định. Theo lý thuyết, vương tử bị phân đất phong hầu đến loại địa phương này đều là kiểu không được quốc vương thích, mặc cho tự sinh tự diệt, từ tác phong của tứ vương tử thì hoàn toàn ăn khớp.
Nhưng mà vấn đề nằm ở chỗ hắn không chỉ đứng vững bước chân ở Tây cảnh mà còn tạo thành uy hiếp cực lớn với tân vương —— đây mới là điều khiến cho Otto khó mà hiểu được, nếu như tứ vương tử có bản lĩnh này thật thì sao lại để cho người ta dèm pha như vậy, bị quốc vương một cước đá đến khu vực xa xôi như thế?
Căn cứ tình báo có được, quá trình quật khởi của Roland Wimbledon phải nói là không thể tưởng tượng nổi.
Một năm trước, hắn bị phân đất phong hầu đến Biên Thùy Trấn, trên thực tế, nó giống một loại trục xuất hơn. Không có đại thần đi theo, không có vệ đội, ngay cả kỵ sĩ bên người đều do quốc vương đưa cho. Một tổ chức với thành viên đơn bạc như thế, ngay cả áp đảo quý tộc nơi đó cũng khó mà làm được chứ đừng nói chi đến áp dụng chính sách của mình, lần phân đất phong hầu này cũng bị đa số mọi người coi như trò cười mà bàn tán.
Nhưng mà chỉ sáu tháng sau, tứ vương tử đã đánh tan cuộc xâm lấn của công tước Ryan, cũng xuất binh dẹp yên cứ điểm Epic, trở thành chủ nhân chân chính của Tây cảnh. Cuộc chiến đấu này có nhiều lời đồn lưu truyền trong dân gian, có người nói công tước chết vì nội bộ phản loạn, cũng có người nói hắn chết bởi tọa kỵ mất vó, mới khiến cho đoàn kỵ sĩ bại bởi một đám thợ mỏ.
Về sau Roland vững vàng ngồi ở vị trí thủ hộ Tây cảnh, chiến tranh do tranh vương lệnh đưa tới càng ngày càng nghiêm trọng, đại vương tử Gaulon, tam vương nữ Garcia lần lượt chết đi, ngũ vương nữ Tilly tung tích không rõ, thành thị Nam cảnh và Đông cảnh bị phá hủy trong chiến hỏa liên miên, chỉ có Tây cảnh bình an vô sự.
Đó cũng không phải là vì Deflick nhân từ mà là tân vương nhiều lần phái đội ngũ ra thảo phạt đều xa ngút ngàn dặm không tin tức. Otto cảm thấy hết sức tò mò với chuyện này, rốt cuộc Roland đã làm những gì mới có thể nuôi dưỡng được một nhóm chiến sĩ hung hãn như vậy?
"Lão đại, Biên Thùy Trấn ở ngay phía trước." Thủy thủ đẩy cửa khoang ra nói: "Chúng ta sắp đến."
"Ờ, cuối cùng cũng tới!" Thuyền trưởng gõ gõ cái tẩu: "Quay trở lại, treo cờ, nói cho bến tàu chúng ta tới! Sau khi lên bờ ta phải tìm tửu quán uống mấy ly." Hắn nhìn về phía Otto: "Này, đừng quên đem theo hành lý, hai ngày sau chúng ta gặp lại. Nếu như ngươi không có đến đúng giờ, ta sẽ không chờ ngươi."
Otto nhún nhún vai, tỏ vẻ mình không dị nghị.
Trong tin tức có liên quan đến tứ vương tử còn có một lời đồn khiến cho hắn rất để ý, đó chính là Roland đã gia nhập vào ma quỷ, đang âm thầm mời chào phù thủy, đây mới là nguyên nhân thực sự đằng sau việc hắn có thể nhanh chóng đánh bại công tước, chiếm cứ toàn bộ Tây cảnh. Mà giáo đường ở cứ điểm bị thiêu huỷ, chủ tế bị giết, các giáo đồ bị đuổi ra khỏi lãnh địa đều là chứng cứ.
Trên thực tế, lời đồn này cũng là nguyên nhân khiến hắn quyết định tới đây.
Hắn không quan tâm có phải đối phương có giao dịch với ma quỷ hay không, cũng không thèm để ý có mời chào phù thủy hay không, hắn chỉ cần đối phương có thù với giáo hội là được.
Ở điểm này, Roland càng hợp khẩu vị Down Kingdom hơn Deflick.
Buồng nhỏ trên thuyền rung lên, thuyền đã cập bến.