Chương 446
Cứ điểm Epic tọa lạc ở trên nhánh sông của sông Xích Thủy, toàn bộ thành thị bị dòng sông chia thành hai phần, phần lớn cư dân ở bờ tây, mà bờ đông thì là đồng ruộng liền nhau.
Không bố trí đồng ruộng ở vùng ngoại ô như thành phố lớn khác, tường thành cao ngất của cứ điểm bao bọc khu dân cư và một phần đồng ruộng bên trong, nói là vì chống cự tà thú chẳng bằng nói là dùng để đề phòng bị đồng loại tấn công. Dù cho thành trì bị kẻ địch vây quanh tầng tầng thì cứ điểm cũng không bị cắt đứt nguồn tiếp tế.
Do đó, bức tường bên ngoài của cứ điểm Epic đã hình thành một vết đứt gãy nơi dòng sông chảy vào thành, một số dây cáp chắn dày bằng cánh tay được treo giữa hai phần của bức tường thành, nếu kẻ địch có ý định dựa vào sông Xích Thủy để tấn công cứ điểm, chỉ cần dây gai bị cắt đứt, dây sắt sẽ trượt xuống sông.
Nhưng mà đất liền Tây cảnh rất ít khi bị đội tàu công kích, bởi vậy mấy sợi dây sắt gần như chưa hề được dùng tới, lần này cũng không ngoại lệ. Đội tàu của Roland một đường nhanh như điện chớp, đến hoàng hôn thì đã thấy hình dạng tường thành của cứ điểm. Khói lửa vẫn bay trên thành thị, tăng thêm mấy nét mực cho bầu trời dần chuyển tối.
"Kẻ địch chủ yếu tập trung ở khu vực thành bảo lãnh chúa, tường thành cửa bắc còn có một phần nhỏ dân binh triền đấu với vệ binh trên đầu tường, nhưng mà xem ra bọn họ kiên trì không được bao lâu." Lightning đã dọ thám hết tình hình chiến đấu trong thành, báo cáo kỹ càng cho vương tử: "Nhân số vây công thành bảo ước chừng hai trăm người, tầng thứ nhất đã thất thủ, đúng là đối phương có vũ khí cùng loại với súng kíp, nhưng mà lại hoàn toàn không giống cái chúng ta dùng."
"Pelor không có sao chứ?" Trước mắt, Roland quan tâm an nguy của người đại diện này nhất.
"Hắn còn khỏe, chỉ là bị kinh hãi một chút, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Người nhà của hắn bị nạn." Lightning bĩu môi nói: "Đại khái là trước đó đại nhân Pelor nhận được phong thanh, gọi phụ thân vào thành bảo, nhưng những còn lại ở lại trong lãnh địa... bao gồm bá tước phu nhân đều bị những quý tộc đó xem như con tin, xử tử từng người bức bách hắn đầu hàng." Cô gái nhỏ dừng một chút: "Ta tìm cơ hội bay vào thành bảo gặp mặt hắn một lần, nói cho đối phương biết ngài lập tức chạy đến, hắn chỉ nói với ta một thỉnh cầu."
Roland gật gật đầu: "Ngươi nói."
"Nợ máu trả bằng máu."
Giữa các quý tộc có một quy định bất thành văn, đó chính là rất ít khi hạ tử thủ với những người có được tước vị, là thân nhân của bá tước Lonicera, phần lớn đều có danh hiệu tước sĩ. Nhưng bây giờ bốn gia tộc lớn lại dám hoàn toàn trở mặt, trừ căm hận với chuyện Lonicera đầu nhập vào Roland kiếm được nhiều lợi ích ra, một nguyên nhân khác, sợ là do thế lực sau lưng gây ra.
Bây giờ Roland đã có thể xác nhận, đứng sau lưng đối phương hẳn là tân vương Deflick Wimbledon —— hỗ trợ giáo hội giết chóc quý tộc và trợ giúp quốc vương xử quyết kẻ phản nghịch, tính chất hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Hắn nhìn về phía cứ điểm, lạnh giọng nói: "Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân thẳng vào trong thành, chiếm lấy bến tàu!"
Eyth nghe được dưới tường thành lại có tiếng bước chân vang lên.
Hắn chết lặng giơ súng kíp lên, nhắm ngay cửa hang đen nhánh dưới lòng bàn chân —— nơi này là lối đi duy nhất từ tường trong thành leo lên đầu tường, kẻ địch cướp đoạt cửa thành, sau đó phát động mấy đợt tấn công, nhưng cuối cùng vẫn không thể chiếm được đoạn tường thành phía bắc.
Chiến đấu tiếp tục từ giữa trưa hôm qua đến bây giờ, hắn chưa hề nghĩ tới mình có thể kiên trì trong gió lạnh thấu xương lâu như thế, chỉ là khi nhìn thấy đồng đội đến đây trợ giúp, từng người ngã vào trong vũng máu, trong đầu hắn không thể suy nghĩ đến chuyện gì khác nữa.
"Bọn họ lại tới?" Bên cạnh lại có thêm một cây súng kíp. Eyth quay qua nhìn bên cạnh một cái, phát hiện người tới chính là tiểu đội trưởng của mình Copper Hill.
"Ta nghe được động tĩnh." Hắn hữu khí vô lực đáp: "Nhưng mà bây giờ trời tối như vậy, không thấy rõ có bao nhiêu người."
"Bọn họ cũng không biết chúng ta còn có bao nhiêu người." Copper Hill an ủi.
"Vậy... còn có bao nhiêu?"
Copper Hill do dự một chút: "Năm người, vừa rồi Crow đã trút hơi thở cuối cùng."
"Phần lớn chúng ta đều sống không khỏi đêm nay." Eyth đắng chát nói. Từ ban đầu e ngại và bối rối, đến bây giờ chết lặng, cuối cùng hắn hiểu được ý nghĩa của câu nói của huấn luyện viên "chỉ có trải qua chiến đấu chân chính mới có thể làm cho ngươi nhanh chóng trưởng thành". Nhưng mà như vậy cũng không thể thay đổi gì với khốn cảnh bây giờ, ba tiểu đội tụ tập lại một chỗ bây giờ chỉ còn lại năm người cuối cùng, dù cho kẻ địch không có tấn công lên đầu thành, thiếu đồ ăn và vật liệu chống lạnh, bọn họ cũng sẽ bị chết cóng ở trên này: "Bây giờ đầu hàng còn được không?"
"Đầu hàng?" Copper Hill hừ một tiếng: "Ngươi không nghe thấy bọn họ nói gì sao? Tiêu diệt phản nghịch! Cho dù đầu hàng cũng chỉ có một con đường chết, còn không bằng ở chỗ này giết thêm mấy người của bọn họ."
Eyth biết đội trưởng nói không sai, hôm qua, trong số chiến sĩ Đệ Nhị Quân chạy đến trợ giúp có không ít người bị bắt lại, sau đó chém đứt đầu —— bọn họ không phải quý tộc, đương nhiên không có giá trị giữ lại đổi lấy tiền chuộc. Chỉ là... hắn không cam tâm chết ở chỗ này.
Huấn luyện viên đã từng miêu tả đủ loại tốt đẹp ở Biên Thùy Trấn với hắn, còn hứa chỉ chờ tới lúc Tà Ma Chi Nguyệt kết thúc, binh sĩ có biểu hiện ưu tú trong Đệ Nhị Quân có thể thăng nhiệm đến Đệ Nhất Quân, còn có thể nhận được một nhà mới miễn phí. Nơi đó có đồ ăn dư dả, nước giếng mở van ra sẽ tự động chảy ra, còn có hơi ấm mà không cần châm lửa cũng có thể làm cho trong phòng ấm áp...
Hắn muốn sống sót, đi Biên Thùy Trấn xem những chuyện thần kỳ mà huấn luyện viên nói.
"Đến đây!" Bỗng Copper Hill khẽ quát một tiếng, bóp cò súng. Mượn ánh lửa phun ra nơi đầu súng, Eyth thấy được hình dạng kẻ địch bị chiếu sáng trong bóng tối —— sáu bảy người đang giơ tấm chắn chậm rãi leo lên trên, thậm chí hắn còn nhìn thấy được vẻ mặt hoảng sợ của đối phương.
Đội trưởng xạ kích không có trúng mục tiêu, nhưng cũng đã chỉ rõ phương hướng cho hắn.
Hắn nhắm chuẩn bóng người lóe lên rồi biến mất, khai hỏa xạ kích.
Đạn đập lên trên tấm chắn gỗ, phát ra một tiếng vang trầm, một người kêu thảm lên, tiếp theo là tiếng vật nặng lăn xuống thang. Những người còn lại thấy hành tung bại lộ, liều lĩnh chạy tới lối ra.
Copper Hill vẫn nhét đạn dược vào, hai tay đông cứng ảnh hưởng tới tốc độ của hắn. Eyth lùi về sau, tay sờ về phía túi thuốc nổ bên hông thì trong lòng không khỏi lạnh lẽo, trong túi rỗng tuếch, hắn đã sử dụng hết tất cả thuốc nổ.
Dựa theo huấn luyện ngày thường, ở thời điểm này thì nên trang bị lưỡi lê.
Hắn cắn răng rút lưỡi lê ra, tốn một hồi lâu mới chèn cố định nó lên thân súng, còn chưa kịp giữ vững súng thì kẻ địch đi đầu đã xông ra khỏi hang.
Copper Hill quả quyết xông lên, đánh hắn ngã xuống đất, nhưng kẻ địch thứ hai theo sát lên đã trở tay đâm trường kiếm vào ngực đội trưởng.
Trong đầu Eyth trống rỗng, vô thức dựa theo huấn luyện, đưa súng ra, đâm vào tấm chắn của đối phương, kẻ địch một cước đạp hắn té xuống đất, súng ống cũng văng khỏi tay.
Phải chết ở chỗ này sao?
Hắn tuyệt vọng ngẩng đầu, lại phát hiện trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái bóng râm.
Trong ban đêm phong tuyết đan xen, lẽ ra khó mà nhìn ra thứ đen nhánh như thế, nhưng mà bóng ma này thực sự cách mình quá gần, giống như là một tấm màn đen, nhanh chóng rơi xuống mình.
Theo hình dáng càng ngày càng rõ ràng, Eyth không khỏi mở to hai mắt nhìn, đó đúng là một con quái thú lớn!
Hắn thề, chỉ có trong cơn ác mộng mới gặp được quái vật khủng bố như vậy, nó mở ra cái miệng lớn như chậu máu, đầu còn lớn hơn con nghé, cánh rộng lớn gần như có thể bao trùm toàn bộ đầu tường.
Cự thú nện thẳng xuống trước người Eyth, ép kẻ địch leo ra khỏi hố thành thịt nát!
"Grào—— —— —— Grào—— —— —— ——!"
Nó phát ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc!