Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 447

Chương 447


Eyth bị dọa đến không thể động đậy, trơ mắt nhìn đối phương quay đầu lại nhìn về phía mình, nhìn rõ được dịch nhờn trên răng nanh màu nâu xám nhỏ xuống.
"Yên tâm, ta sẽ không ăn ngươi, grào." Quái vật bỗng nhiên phát ra tiếng người đục ngầu, suýt chút khiến cho Eyth hét rầm lên. Má ơi, thứ này còn nói chuyện được!
Khiến cho hắn kinh ngạc hơn còn ở phía sau, một người phụ nữ từ trên lưng quái vật nhảy xuống, từng bước đi đến bên người Copper Hill, lật hắn qua, lục lọi một phen: "Cái tên này còn sống, Macy, đưa hắn đến chỗ Nanawa."
"Grào!" Cự thú hình như là nghe hiểu nàng nói, giở hai cái chân trước lên, một phát chụp được đội trưởng, lại vỗ cánh bay lên, khí lưu mãnh liệt thổi đến mắt Eyth mở không ra. Chờ gió tuyết ngừng, hắn hơi híp mắt nhìn, đầu tường đã không có vật gì, giống như những chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng.
Không, không phải là mộng... người phụ nữ đó còn ở đây!
Trên đầu thành đen kịt, hắn chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng của đối phương, rõ ràng xung quanh không có bất kỳ nguồn sáng nào nhưng con ngươi của nàng lại tỏa ra ánh sáng màu vàng kim quỷ dị, như là sao trời trong màn đêm.
"Ngươi, ngươi, rốt cuộc người là ai?"
"Viện quân." Người phụ nữ đó trả lời khiến cho hắn trợn mắt há hốc mồm.
"Cái...cái gì?" Eyth cảm thấy cho dù là mơ cũng chân thực hơn chuyện này: "Ngươi tới giúp ta?"
"Đây là ý của Roland điện hạ." Nàng ngồi xổm xuống, lấy một thanh trường kiếm bị thi thể đè lên ra, tiện tay lắc lắc, không để ý máu thịt dính trên đó chút nào.
Eyth cảm thấy trong bụng có thứ gì đó sôi trào, hắn nôn khan hai cái, nhưng ngoại trừ nước chua ra thì không có gì khác. Đúng lúc này, dưới cổng thành lại có tiếng gào to, hiển nhiên động tĩnh cự thú tạo thành và tiếng gào thét doạ người vừa rồi chấn nhiếp kẻ địch —— nhưng mà cũng chỉ là chấn nhiếp mà thôi, bọn họ không nhìn thấy chuyện kinh người xảy ra trên đầu tường, khi động tĩnh lắng xuống, bọn họ lại ngo ngoe muốn động.
"Điện hạ ngươi nói... là vương tử điện hạ ở Biên Thùy Trấn?" Hắn lau khóe miệng, thở phì phò hỏi.
"Ngoại trừ hắn ra, còn có ai tên Roland sao?" Cô gái tóc đen lại bắt đầu tìm kiếm vũ khí của một thi thể khác, Eyth dứt khoát nghiêng đầu qua chỗ khác, không nhìn cử động của nàng.
"Nhưng mà Biên Thùy Trấn cách chỗ này ít nhất ba ngày lộ trình... sao điện hạ có thể biết quý tộc phản loạn nhanh như vậy?" Eyth nuốt ngụm nước bọt: "Còn con quái vật lúc nãy..."
"Đó cũng không phải là quái vật, mà là phù thủy cứu các ngươi." Giọng của nàng trở nên lạnh lẽo: "Ta cũng không rảnh trả lời ngươi những câu hỏi này, yên tĩnh đợi ở một bên là được."
Không có súng kíp ngăn cản, lần này kẻ địch thuận lợi leo lên đầu tường, ánh sáng chập chờn của bó đuốc lại xuất hiện, chỉ là khi bọn họ phát hiện còn sót lại một người phụ nữ đứng ở trước mặt mình thì đều không hẹn mà cùng sững sờ tại chỗ.
Nhưng rất nhanh, loại giằng co này bị một tiếng cười khẽ không có ý tốt phá vỡ.
Eyth hiểu được hàm ý trong tiếng cười đó.
"Đều chú ý một chút cho ta, đừng để bị đám tiện chủng này ám hại."
"Yên tâm đi, lão đại, chúng ta sẽ xem giúp ngươi, nhưng mà lát nữa..."
"Chờ ta chơi xong thì tới lượt các ngươi."
"Hắc hắc... không thành vấn đề."
"Mau, mau lui đến chỗ ta!" Eyth giãy dụa muốn bò dậy nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến cho hắn giật nãy mình.
Chỉ thấy một đạo ngân quang chém ra, tiếng cười im bặt.
Cầm đầu kẻ địch bị trường kiếm bổ làm hai, ngay cả tấm chắn và giáp da đều không thể ngăn cản lưỡi kiếm chút nào, thậm chí hắn không thấy rõ người phụ nữ này ra tay như thế nào.
Khi hai phần thi thể phun máu tươi ngã xuống, nụ cười của tất cả mọi người đều cứng ở trên mặt.
Nhưng mà như vậy chỉ mới là bắt đầu thôi.
Cô gái tóc đen bước về phía trước một bước, huy kiếm quét ngang, vẫn không thấy rõ được động tác của đối phương, nhưng Eyth nghe được tiếng máu thịt ma sát và xương gãy liên tục vang lên.
Ba người còn lại không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào thì đã bị chém thủng bụng.
Bụng thủng, ruột trào ra, hỗn hợp với máu thịt chảy xuống đất.
"Ngươi..." Eyth há to miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Người phụ nữ quay đầu nhìn hắn một cái: "Đi triệu tập tất cả đồng đội còn sống của ngươi lên đầu tường, chờ lát nữa sẽ có người tới đón các ngươi." Nói xong trực tiếp thả người nhảy xuống tường thành.
Đoạn tường thành này cao khoảng chừng ba mươi thước đó! Hắn gắng chịu đau đớn toàn thân, luống cuống tay chân leo đến bên tường thành, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bầy người phía dưới biến thành một nồi nước sôi —— người phụ nữ mạnh mẽ đâm tới, đánh đâu thắng đó, vũ khí trong tay tung bay trên dưới, giống như là thu gặt lúa nì, chém ngã bất cứ người nào đứng trước mặt nàng.
Không đến nửa khắc đồng hồ, kẻ địch đã hỏng mất.
Bọn họ chưa bao giờ thấy đối thủ đáng sợ như vậy, còn nhanh lẹ hơn cả sói tuyết, còn cường tráng hơn gấu xám, không ai có thể sống được một hiệp dưới kiếm của nàng, tránh không khỏi cũng chặn không được. Bộ hạ của quý tộc nhao nhao trốn đi, tình huống vây khốn lại bị một người phá giải.
Nàng đuổi theo đám người tán loạn mà truy sát, để lại một con đường đầy máu tươi. Eyth đặt mông ngồi dưới đất, cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.
Đây là phù thủy sao?
Nhưng mà cho dù như thế nào đi nữa thì hắn vẫn… còn sống!
Xung quanh thành bảo cứ điểm bị mấy chục đống lửa chiếu rọi đến sáng trưng, nhân mã của bốn gia tộc lớn vây nơi này chật như nêm cối.
Trải qua một ngày một đêm chiến đấu, tầng thứ hai trong thành bảo cũng bị đánh hạ, bây giờ gia tộc Lonicera phản nghịch đã co vào đến tầng cao nhất, hẳn là đang chịu đựng sự dày vò đến từ đói khát lẫn cả sợ hãi.
Jacob Dmitry nhìn thành bảo lãnh chúa nguy nga trước mắt, trong lòng cảm nhận được một tia lửa nóng.
Sau khi phụ thân chết, hắn ngàn dặm xa xôi từ vương đô chạy về lãnh địa chính là vì kế thừa vị trí bá tước. Mà bây giờ, hắn có được cơ hội để tiến thêm một bước nữa.
Trong mật thư của Deflick bệ hạ có nói, nếu có thể khống chế lại cứ điểm Epic cho vương đô, chờ đến khi tuyết tan thì đại quân ở vương đô sẽ lập tức đến nơi đây, thảo phạt phản vương Roland Wimbledon. Chỉ cần có thể triệt để diệt trừ thế lực của phản vương, giao Tây cảnh cho hắn quản lý cũng không phải là không được.
Lại thêm chia cắt lãnh địa bá tước Lonicera đạt được, đến lúc đó thì hắn sẽ trở thành một công tước đúng nghĩa!
Công tước Dmitry, một xưng hô đẹp đẽ biết bao nhiêu.
Mà toà thành bảo này, sau này cũng sẽ là nơi mình thường trú.
"Bá tước đại nhân, đội tấn công thứ sáu lùi ra." Một tên kỵ sĩ đi tới báo cáo: "Bọn họ nói tiếng súng kíp của đối phương đã thưa thớt rất nhiều, phải chăng nên đổi cho đội thiết giáp lên?"
Jacob Dmitry gật gật đầu: "Ngươi đi sắp xếp đi."
Cái gọi là đội thiết giáp chính là một đội ngũ được đặc biệt xây dựng nhằm vào súng kíp, bình thường từ ba, bốn người tạo thành. Hai người nâng tấm chắn có thể che phủ toàn thân, do mấy lớp thiết phủ gỗ tạo thành, ở giữa có rãnh nhìn và lỗ bắn, có thể cung cấp cho Hỏa Xạ Thủ phe mình đánh trả —— vì chế tạo thêm mấy tấm chắn như thế này, hắn nhịn đau hủy bỏ tầm mười bộ giáp kỵ sĩ. Đương nhiên, thuẫn bọc sắt dày vẫn có nhược điểm là di chuyển không dễ, khi lên xuống cầu thang thì rất dễ trở thành bia ngắm cho đối phương.
Cũng may Lonicera kiên trì không được bao lâu, Jacob âm thầm cười lạnh, tuy rằng phản ứng của đối phương nhanh đến mức có chút ngoài ý muốn, trước khi liên quân của bốn gia tộc lớn xông vào cứ điểm thì đã triệu tập được một bộ phận binh lính tuần tra và kỵ sĩ vào trong thành bảo, nhưng cuối cùng cũng không được đến trăm người, cho dù đánh tiêu hao thì cũng có thể mài chết bọn họ.
Chờ khi tin tức này truyền đến tay của tứ vương tử thì sợ là đã vài ngày sau rồi.
Nếu như dùng đầu của Pelor làm thành lễ vật đưa cho Roland Wimbledon, không biết hắn sẽ có biểu cảm như thế nào?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất