Chương 448
"Đại nhân, hình như khu vực bến tàu thành tây có chút không đúng." Thân vệ phụ trách phong tỏa đường đi bỗng bước nhanh đến bên người bá tước Dmitry: "Ta nghe được bên đó có tiếng động quái lạ vang lên, liên tiếp phái ra hai đội nhân thủ đi dò xét tình huống nhưng không có bất kỳ ai trong số bọn họ trở về."
"Cái gì?" Jacob Dmitry nhíu mày nói: "Không phải là ngươi nghe lầm chứ?"
"Không, ta nghe rất rõ ràng, giống như là tiếng một người không ngừng hít thở, hồng hộc như này..." Thân vệ còn mô phỏng lại.
"Không phải kẻ lang thang đang hít thở đó chứ?"
"Khí trời này, người ngủ bên ngoài thì đã chết rét lâu rồi, đại nhân." Thân vệ kiên trì nói: "Hơn nữa, nếu như người ngáy to có thể phát ra tiếng ngáy to vang dội như thế, vậy ít nhất phải là cự nhân có chiều cao gần bằng tường thành."
Bá tước nhìn chằm chằm hắn cả buổi, mới quay đầu hô to: "Tước sĩ Road!"
"Đại nhân, ngài gọi ta?" Một quý tộc trước ngực có treo gia huy gia tộc Maple đi tới.
"Dẫn đội thân vệ của người theo thủ hạ của ta đi kiểm tra bên tàu trong thành một lần." Jacob vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Có tin tức gì lập tức báo cáo cho ta biết."
"À... ngài có thể tìm người khác hay không?" Quý tộc trẻ tuổi do dự nói: "Phụ thân căn dặn ta, nhất định phải đi vào thành bảo chung với ngài.”
"Đi bến tàu nhìn một vòng có mất bao lâu? Nơi này vẫn còn đang chiến đấu." Bá tước cười nói: "Cho dù Lonicera phản nghịch tước vũ khí đầu hàng thì ta cũng sẽ ở lại đây đợi ngươi.”
"Vậy... được rồi."
Nhìn hai người rời đi, sắc mặt Jacob lạnh xuống, thứ gì, nghĩ là phái con trai cùng đi vào thành bảo với ta thì chẳng khác nào có được công lao như nhau sao? Tính cũng ngon lắm, nhưng mà trong mật thư của bệ hạ chỉ nói tới một mình ta!
Qua không bao lâu, hắn mơ hồ nghe được tiếng súng vang lên phía tây.
Chuyện gì xảy ra? Jacob lập tức cảnh giác, trưởng tử gia tộc Maple hoàn toàn không được chia súng kíp.
Ngay lúc hắn định điều kỵ sĩ của mình đi thăm dò tình huống thì thân vệ hồi báo lúc trước lảo đảo chạy vào doanh trại: "Đại, đại nhân... không xong!"
"Cái gì không xong?"
"Phản vương... phản vương đến rồi!" Hắn trừng to mắt nói: "Có chừng mấy ngàn người, bọn họ đang chạy đến thành bảo bên này!”
"Ngươi nói là đội ngũ của Roland Wimbledon?" Jacob đưa tay quất cho thân vệ một bàn tay: "Còn mấy ngàn người? Nói hươu nói vượn trong doanh trại, có tin ta treo ngươi lên cửa thành ngay bây giờ hay không?"
"Đại nhân, bọn họ treo cờ xí của vương thất Greyfort thật." Thân vệ không dám trốn tránh, đành phải quỳ một chân xuống, nói: "Ta định cho tùy tùng của tước sĩ Road đi bắt hai người hỏi một chút tình huống, kết quả bọn họ vừa mới đi lên thì, thì, thì..."
"Thì thế nào?" Bá tước cắn răng hỏi.
"Thì bị một đợt hoả lực dày đặc đồng loạt đánh bại." Biểu cảm của thân vệ giống như thấy được thứ gì đó đáng sợ: "Lúc ấy, trong bóng tối giống như xuất hiện vô số đốm lửa, tiếng lốp bốp gần như không có dừng lại! Hơn hai mươi người vừa mới lao ra không đến trăm bước thì toàn bộ đều ngã xuống đất, ngay cả ngựa cũng không có một thớt nào còn đứng được!" Hắn nuốt nước miếng một cái: "Đại nhân, từ trước tới nay ta chưa từng thấy được xạ kích dày đặc như thế, nếu như không phải có hơn ngàn người, sao bọn họ có thể xử lý vệ đội của tước sĩ trong nháy mắt?"
"Trưởng tử của gia tộc Maple đâu?"
"Đã... chạy."
Bá tước hai chân như nhũn ra, ngồi trên ghế, sao có thể như vậy được? Trong đầu hắn loạn thành một bầy, tính cả thời gian tin tức truyền đi, giữa trưa hôm qua, bốn gia tộc lớn bắt đầu hành động, buổi tối hôm nay tứ vương tử đã chạy tới cứ điểm Epic, chẳng phải là nói hắn chỉ cần một ngày là có thể đi tới đi lui giữa hai khu vực? Tốc độ này cho dù toàn bộ hành trình thuận gió thì thuyền buồm cũng không thể làm được! Mà ngàn người thì càng giống như thiên phương dạ đàm, có thể một lần vận chuyển được nhiều người như vậy, ít nhất cần một có một đội thuyền khổng lồ, mà tình báo đến từ Biên Thùy Trấn nói là trước khi mùa đông bắt đầu, bọn họ ngay cả một chiếc thuyền cũng không có!
Sao chuyện lại biến thành như thế này?
Không, càng là như thế này thì càng phải trấn định, Jacob Dmitry lau lau mồ hôi trên trán, phương diện nhân số hẳn là thân vệ nói bậy, hắn hoàn toàn bị cảnh súng kíp đồng loạt bắn của đối phương làm cho sợ vỡ mật, dưới tình huống không có bó đuốc chiếu sáng, ai biết khu bến tàu đen như mực có bao nhiêu người. Hơn nữa tầm bắn của súng kíp chỉ chừng bốn mười bước, mặc dù uy lực kinh người nhưng tốc độ nạp đạn và tỉ lệ chính xác đều cực kì thấp, cho dù người người trong số bọn họ đều trang bị loại vũ khí này, đường đi thông tới khu thành bảo tối đa cũng chỉ có thể dung nạp được hơn hai mươi người. Chỉ cần thông tri gia tộc Briar và gia tộc Rushwolf, điều kỵ sĩ đến tập trung lại một chỗ, chờ đối phương kết thúc một đợt bắt thì lập tức công kích, lính đánh thuê và đội thị vệ khác lại cùng nhau tiến lên, nói không chừng có thể đánh bại đối thủ.
Dù tác chiến trong đường phố cũng không bằng dã ngoại, thời gian nạp đạn cho súng kíp quá trí mạng.
"Đáng chết." Jacob bỗng vỗ vào cái gác tay của ghế, quay qua nhìn thị vệ trưởng, dặn dò: "Đi mời bá tước Briar và tử tước của gia tộc Rushwolf đến đây, mặt khác, ta muốn tất cả người cầm súng kíp đi ngăn chặn lối vào khu thành bảo, nhanh đi!"
Dù sao thì huấn luyện súng kíp cũng nhanh hơn cung nỏ nhiều, để cho nhóm người này kéo dài bước tiến của đối phương trước đã, chết mấy người cũng không đáng đau lòng. Khi tất yếu, kỵ sĩ có thể trực tiếp giẫm lên trên người bọn họ.
Nhưng thị vệ trưởng mang tới tin tức lại khiến cho bá tước sững sờ tại chỗ: "Hai người bọn họ đã dẫn theo thủ hạ rời khỏi doanh trại!"
Vì để cho Pelor không chỗ để trốn, mỗi gia tộc trong bốn gia tộc lớn chiếm lấy một mặt của khu thành bảo, không ngờ bọn họ lại nhận được tin tức này còn nhanh hơn cả mình.
Lúc này, bên ngoài khu thành bảo đã vang lên tiếng súng liên miên, giống như là thân vệ đã bẩm báo trước đó, như là nhịp trống dày đặc, cho dù ở trong đêm gió tuyết đan xen thì cũng có thể nghe được rất rõ ràng.
"Cái đám khốn kiếp này!" Jacob cảm thấy trong lòng lạnh buốt, hắn quay đầu nhìn thành bảo một lần cuối cùng, không thể không hạ lệnh rút lui —— đương nhiên, chỉ có mình và đội thân vệ, còn người vẫn còn ở lại trong thành bảo thì hắn không có rảnh bận tâm.
Xông ra khỏi khu thành bảo, bá tước mới phát hiện đại sự không ổn.
Khắp nơi bên ngoài đều là bóng dáng của kẻ địch, bất cứ kỵ sĩ nào có ý đồ vượt qua tuyến phong tỏa đều sẽ bị đánh bại không chút lưu tình, vũ khí trong tay bọn họ giống như không cần nạp đạn, một hơi có thể bắn mấy phát, hoàn toàn không giống như súng kíp mà Deflick đưa tới! Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, trừ tước sĩ Road trốn đi đầu tiên, nhân mã của ba nhà khác đều bị vây ở đây.
"Đại nhân, chúng ta nên làm cái gì?"
"Gọi đội thiết giáp tới." Hắn rống to: "Chúng ta đi theo đằng sau thiết thuẫn, cùng xông tới một hướng!"
Khi vất vả lắm mới góp được ba chi đội thiết giáp đỡ tấm chắn chậm rãi tiến lên, kỵ sĩ còn lại cũng chú ý tới động tĩnh bên này, gần như không hẹn mà cùng đi qua —— nếu như lần này còn không thể xông qua phòng tuyến của đối phương, chỉ sợ là không còn cơ hội thoát khỏi nơi này nữa.
Nhưng mà bàn tính của Jacob Dmitry thất bại... khi còn cách đối phương trăm bước, vũ khí của kẻ địch phun ra ánh lửa chói mắt, tấm chắn lẽ ra có thể ngăn cản viên chì bị đạn bay thẳng tới trước mặt đánh cho thủng trăm ngàn lỗ, người nâng thuẫn ở hàng trước bị đánh chết trong nháy mắt, mảnh vụn kim loại vẩy ra xuyên thấu từng thân thể, phía sau thiết thuẫn xuất hiện một đám sương máu đậm.
Bá tước còn không kịp hô mệnh lệnh công kích thì đã bị một đợt bắn bắn ngã xuống đất.