Chương 479
Gần đây, thời gian của Wendy cực kỳ phong phú.
White Paper giống như là tên của nàng, nhanh chóng hấp thu tri thức liên quan tới phù thủy và ma lực, khóa đọc viết và giáo dục tri thức tự nhiên cũng tiến triển mười phần thuận lợi, trước mắt đã có thể tự mình tham chiếu chữ đã biết trong sách giáo khoa mà học ghép từ mới. Chỉ là bổ túc môn tự nhiên hơi phiền toái một chút, có đôi khi cô gái nhỏ đưa ra vấn đề mà ngay cả Wendy cũng không đáp được, cuối cùng chỉ có thể đi thỉnh giáo Anna hoặc vương tử điện hạ.
So với White Paper thì Asha vụng về hơn rất nhiều, đại khái là do số tuổi, một từ ngữ phải đọc đi đọc lại mấy lần mới có thể ghi nhớ, đối với chương trình học tự nhiên cũng là bán tín bán nghi. Nhưng mà Wendy không chút phật lòng, nếu như ai cũng thông minh giống như Anna thì mới là bị đả kích, bây giờ nàng không bao giờ thiếu thời gian và kiên nhẫn.
Mỗi ngày, sau khi thức dậy, nàng đều sẽ gọi hai người vào phòng tiếp khách, kiểm tra công việc sắp xếp hôm qua —— đây cũng là quan điểm điện hạ đưa ra với tất cả giáo viên của Bộ giáo dục: Chỉ học không luyện chẳng mấy chốc sẽ quên, thời thời khắc khắc luyện tập mới có thể nhớ kỹ trong lòng, Wendy rất tán thành quan điểm này.
Tiếp theo chính là luyện tập ma lực, điểm này White Paper đã có thể hỗ trợ Akesha chế tạo dịch axit hoặc là đi xưởng đóng tàu trợ giúp gia tốc xi măng cứng lại, cho nên đối tượng chủ yếu cần Wendy phụ đạo là người mới Asha. Nghe nói sau này nàng cũng sẽ gia nhập Cục An Toàn với Nightingale, trợ giúp điện hạ tái hiện hiện trường phạm tội, cho nên quan trọng nhất chính là khống chế chính xác thời gian chiếu lại.
Cũng may là đối với phù thủy thì thi triển năng lực giống như là hít thở, cho dù kẻ ngu ngốc đến mấy thì chỉ cần có thể cảm nhận được ma lực vận hành thì đều sẽ không tệ lắm. Wendy còn thường xuyên lấy Macy làm ví dụ, cổ vũ Asha đừng vì trời sinh ma lực thấp mà uể oải, ngay cả bồ câu cũng có thể tiến hóa, huống chi là một phù thủy bình thường? Đương nhiên, sau đó nàng sẽ lén đem một ít thịt nướng mật đến cho Macy coi như đền bù.
Ban đêm thì là khóa giáo dục sơ cấp như thường lệ. Suy tính đến người mới gia nhập tiến độ học tập khác biệt, vương tử điện hạ đã chia Liên Minh Phù Thủy thành hai lớp, người cũ tiếp tục do Scroll giảng bài, bắt đầu học tập vật lý sơ cấp và tri thức hóa học, mà mấy vị mới thức tỉnh thì do Wendy dạy bổ túc —— sau khi chương trình học bình thường kết thúc.
Đây cũng là thời điểm nàng cảm thấy thoải mái nhất trong một ngày.
Dù sao là phù thủy gia nhập liên minh Hội Cộng Trợ sớm, trải qua qua một thời gian học tập, Wendy đã xuất hiện chênh lệch với mấy tỷ muội xếp ở hàng đầu, nghĩ đến mình còn được điện hạ giao cho vị trí người quản lý liên minh, nàng càng cảm thấy áp lực trên vai mình nặng trĩu.
Chỉ khi dạy người mới thì nàng mới có thể buông xuống gánh nặng, chú tâm vào trong đó.
Sắp xếp công việc buổi tối cho hai người, Wendy đi phòng tắm ngâm nước nóng một cái, thoải mái trở lại phòng ngủ, lại nhìn thấy Nightingale đang ngồi ở đầu giường, ôm một quyển « Cơ sở lý thuyết của Khoa học Tự nhiên » ngẩn người.
Cũng chỉ có thể là ngẩn người, nếu như nàng tập trung sự chú ý vào trong sách, không đến nửa khắc đồng hồ thì có thể nặng nề ngủ mất —— Wendy chưa bao giờ thấy nàng có thể kiên trì đọc hết một khắc.
"Thế nào?" Wendy vén chăn bò lên giường, ngồi xuống bên cạnh đối phương.
Nightingale có chút nghiêng đầu nhìn nàng một cái, sắc mặt mờ mịt trống rỗng khiến cho trong lòng nàng không khỏi xiết chặt —— vẻ mặt này của đối phương nàng chỉ nhìn thấy khi ở Silverlight City, cũng chính là lần đầu tiên gặp Nightingale. Khi đó một mình nàng thất hồn lạc phách đi trong con đường tuyết bay tán loạn, hoàn toàn không để ý bông tuyết phủ kín vai.
"Roland điện hạ và Anna ..." Nàng nói nhỏ: "Là ta cổ vũ hắn."
"..." Wendy nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, gần đây nàng cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa Anna và điện hạ rõ ràng thân mật hơn không ít, chỉ là tất cả mọi người chấp nhận điều ấy, cho nên cũng không cảm thấy bất ngờ —— là phù thủy đầu tiên mà điện hạ tiếp xúc, cho dù nói từ phương diện nào thì Anna cũng không có thể bắt bẻ, trừ không thể sinh con ra, thậm chí Scroll cho rằng nàng là người thích hợp trở thành vương hậu nhất. Chỉ là không có nghĩ đến thay đổi này là do một tay Nightingale thúc đẩy.
"Rõ ràng ta đã chuẩn bị kỹ càng, biết rất rõ đây là kết quả tất nhiên, nhưng nhìn thấy bọn họ đến với nhau, tại sao... tại sao vẫn cảm thấy khó chịu như vậy?" Nightingale nắm tay Wendy thật chặt: "Ta đã hạ quyết tâm trước rồi..."
Nhìn dáng vẻ đối phương, trong lòng Wendy cũng cảm thấy khó chịu, Nightingale để lại ấn tượng lớn nhất cho nàng chính là kiên cường, cho dù là chính tay đâm họ hàng xa cầm tù mình ở Silverlight City, hay là chiến đấu với giáo hội khi ở Hội Cộng Trợ, cho dù rơi vào khốn cảnh như thế nào thì nàng đều có thể bình tĩnh ứng chiến, dù cho đối mặt Hacara hùng hổ dọa người thì nàng cũng không có lộ ra sợ hãi. Thế nhưng là trước tình cảm, nàng lại khôi phục lại, trở thành đứa nhỏ bất lực đó, mà chuyện này, mình cũng không thể giúp cho nàng.
Bởi vì bản thân tình cảm không có đúng sai.
Wendy đành phải ôm nàng vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ bờ vai của nàng: "Nếu như cảm thấy khó chịu thì khóc đi."
Nightingale lắc đầu, trầm giọng nói: "Khi ta rời khỏi gia tộc Glenn thì đã thề... tuyệt đối sẽ không khóc, tuyệt đối sẽ không..." Giọng của nàng càng ngày càng thấp, cuối cùng nhỏ đến không thể nghe thấy. Wendy cảm thấy ngực dần trở nên ẩm ướt, nhưng ngay cả khi như vậy thì nàng cũng không có phát ra một tiếng nức nở nào, bởi vì đang cố gắng nhịn xuống, hai vai Nightingale run nhè nhẹ, tay đang nắm lấy tay mình cũng nắm chặt hơn.
"Ta không khóc..."
"Ừm, ngươi không có... ta biết." Wendy nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu có chút hối hận về những lời mình từng nói với Nightingale —— ở bên cạnh là một câu trả lời đơn giản, thực tế thì đa số phù thủy đều sẽ ở bên cạnh điện hạ... bởi vì các nàng không chỗ để đi. Chịu chấp nhận một cô gái không thể sinh con, không thể truyền thừa huyết mạch vốn là một chuyện có xác suất cực nhỏ, các phù thủy cũng đều hiểu sự thật này. Nhưng ở bên cạnh một người, quan trọng nhất chính là khoảng cách, giống như mặt trời, tất cả mọi người có thể tắm trong ánh sáng mà mặt trời mang tới nhưng muốn tới gần thì sẽ bị nó tổn thương, mà chuyện Nightingale muốn làm, hiển nhiên không chỉ là quan sát từ xa.
Con đường này không dễ đi.
"Nếu không thì từ bỏ đi..." Wendy khẽ nói: "Cho dù ngươi lui lại một bước, còn có bọn tỷ muội ở bên cạnh ngươi."
Trầm mặc kéo dài giống như khiến cho thời gian ngưng lại, nàng như đang chờ xét xử, tuy đối tượng không phải mình nhưng nàng cũng cảm thấy vô cùng gian nan. Có vài lần Wendy không nhịn được hỏi lần nữa, nhưng lời ra đến khóe miệng rồi lại nuốt trở về.
Cho đến khi Nightingale ngẩng đầu lên.
Vành mắt của nàng có chút ửng đỏ, nhưng mà đã không nhìn thấy nước mắt —— cảm giác ướt át nơi ngực giống như là ảo giác của mình. Khi thấy ánh mắt của đối phương, Wendy biết, đợt xét xử này đã có kết quả... nhưng không phải kết thúc.
"Ta sẽ không buông tay." Nàng lắc đầu nói: "Cho dù như thế nào, ta cũng phải ở bên cạnh hắn đến cùng —— "
Dù cho bị mặt trời đốt thành tro bụi.
Đây là chính là câu trả lời của nàng.