Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 488

Chương 488


"Chúng ta phải bắt hết tất cả tội phạm lại, khiến cho bọn họ cũng không dám xuất hiện ở Thành Neverwinter!"
Nightingale nắm chặt bả vai Asha, cao giọng nói.
"Ặc, được... đại nhân Nightingale." Asha rụt rụt lại: "Nhưng mà bây giờ sắp tới giờ đi ngủ..."
"Còn sớm, giờ chúng ta suy tính đối sách ngày mai." Hai mắt của nàng sáng lập loè: "Không có người có thể trốn được sự đuổi bắt của chúng ta, cho dù ‘chuột’ giảo hoạt nhất cũng không được! Đúng, ngươi không cần gọi ta đại nhân, Liên Minh Phù Thủy sẽ gọi nhau tỷ muội."
"Vâng... Nightingale tỷ."
Trời ạ, Asha cũng không biết mình là một dân trấn phổ phổ thông thông, sao lại đột nhiên phải bắt tội phạm, chuyện này không phải là chuyện đội tuần tra nên làm sao? Hơn nữa từ sau khi trở về từ thư phòng của vương tử điện hạ, đại nhân Nightingale... không đúng, Nightingale tỷ vẫn lộ ra hết sức kích động, chỉ riêng câu nói muốn tự tay bắt lấy tội phạm thì đã nói rất nhiều lần.
Xem ra nàng đúng là một dũng giả phù thủy ghét ác như cừu, Asha âm thầm cảm khái, chỉ là mình... có thể giúp đỡ nàng thật sao?
Nghĩ như vậy, nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chúng ta nên làm như thế nào? Ta chưa từng bắt tội phạm.”
"Bắt hung thủ là nhiệm vụ của ta.” Nightingale vỗ ngực nói: “Ngươi chỉ cần tái hiện lại hiện trường mưu sát là được rồi, để mọi người nhìn xem ai là hung thủ thật sự!"
"Ngươi nói là tái hiện khoảnh khắc tội phạm ra tay sao?" Asha do dự nói: “Nhưng mà làm thế nào ta mới biết được tội phạm ra tay khi nào?"
"Ặc ——" Nightingale nói: “Nói cũng phải. Một ngày ngươi có thể thi triển năng lực mấy lần?"
"Đi theo Wendy tỷ luyện tập một tuần lễ, trước mắt đã có thể dùng ra bốn lần, nhưng mà như vậy cũng là cực hạn.” Asha uể oải nói: “Ma lực của ta cực kỳ có hạn, nếu như muốn kéo dài thời gian ảo ảnh thì số lần sẽ giảm xuống. Mặt khác, thời gian cũng không thể kéo quá hai ngày, nếu không ma lực tiêu hao sẽ tăng lên rất nhiều."
"Thời gian kéo dài bao lâu?"
"Nửa, nửa khắc đồng hồ."
"Ừm... không đủ lắm.” Nightingale đi tới đi lui bên giường: “Nếu như tái hiện mà không có bao gồm tội phạm trong đó thì phiền phức." Nàng suy tư một lúc lâu: “Nếu như giảm bớt thời gian kéo dài thì có thể thử thêm vài lần hay không?"
"Hẳn là có thể... nhưng ta không biết có thể làm được hay không.” Asha thấp giọng lầm bầm: “Wendy tỷ nói chỉ cần khống chế ma lực chính xác thì có thể tùy ý khống chế thời gian thi triển năng lực, nhưng mỗi lần ta vận dụng ma lực thì luôn cảm thấy nó trôi đi nhanh chóng."
"Đáng tiếc bá tước Speer không ở chỗ này.” Sắc mặt của nàng có chút tiếc nuối: “Đã như vậy, chúng ta sẽ suy đoán một thời gian, sau đó thử vận may."
"Thử... vận may?"
"Ừm!" Đối phương cười nói: “Vận may của ta luôn không tệ! Bằng không thì cũng sẽ không gặp được Roland điện hạ." Nói đến chỗ này, giọng điệu của nàng bỗng hạ xuống một đoạn: “... Chỉ đáng tiếc đã chậm mấy ngày."
Như vậy còn gọi là vận may sao! Trong lòng Asha như đang có một giọng nói đang hô hào, nhìn kiểu gì thì vận may cũng không đáng tin cậy! Đừng nói muộn mấy ngày, sợ trễ quá nửa canh giờ thì năng lực của mình cũng sẽ không có ý nghĩa... hu hu, ngày mai có thể thuận lợi bắt được tội phạm sao?
"Được rồi, ngủ đi." Nightingale thổi tắt ngọn nến, bóng đêm lập tức từ ngoài cửa sổ tràn vào, lấp kín gian phòng.
"Ừm.” Nàng cúi đầu lên tiếng, bò lên trên giường lớn, trong nháy mắt cảm thấy mình bị một lớp chăn mềm mại bao lấy.
Thần linh ơi, đây chính là giường chiếu quý tộc sử dụng sao? Cũng rất thoải mái, Asha tựa đầu vào gối đầu không có bất kỳ mùi vị khác thường gì, cảm nhận thân thể hơi hạ độ cong xuống, toàn thân đều giãn ra, chỉ chốc lát sau, cơn buồn ngủ nặng nề chạy lên não.
Không biết phải chăng phù thủy ở trong thành bảo của điện hạ cũng có được giường chiếu dễ chịu như vậy không? Mỗi ngày ngủ ở trên đó, chỉ sợ sáng sớm sẽ không chịu thức dậy...
Mơ mơ màng màng, nàng nghe được Nightingale bên cạnh lên tiếng.
"Ta là lá chắn của hắn..."
Sau đó Asha rơi vào mộng đẹp.
...
Hôm sau, ngày mới sáng, nàng đã bị Nightingale đánh thức.
"Mau dậy đi, chúng ta nên đi ra." Đối phương tinh thần phấn chấn nói.
"Là..."
Asha lưu luyến không rời chui từ trong chăn ra, mặc áo khoác, đi theo Nightingale xuống lầu một thành bảo. Trong đại sảnh, một người đàn ông cao lớn đang đi qua đi lại, nhìn thấy hai người xuất hiện lập tức đi lên đón đến, xoa ngực hành lễ nói: “Xin chào, ta là bá tước Moose Ryan Dmitry, phụng lệnh điện hạ đợi ở đây. Ngươi chính là đại nhân Nightingale chứ, không biết vị này là..."
"Asha, trợ thủ của ta." Nightingale thoáng ngẩng đầu lên: “Nàng cũng là một vị phù thủy."
"Là như vậy phải không?" Đối phương có vẻ như hơi bất ngờ, nhưng không lâu sau thì khẽ gật đầu với Asha: “Như vậy thì quá tốt, có các ngươi trợ giúp, chắc chắn tội phạm sẽ không chỗ để trốn."
"Nhân thủ của ngươi đâu?"
"Đều chờ lệnh bên ngoài thành bảo."
"Rất tốt, để bọn họ đợi thêm một lát, ta còn chưa ăn sáng."
"Đương nhiên, cứ từ từ dùng."
Asha nhìn hai người không chớp mắt, cho đến khi Nightingale quay người đi tới phòng ăn thì nàng mới cuống quít đi theo. Trời ạ, vừa rồi đúng là Nightingale tỷ sao, nàng chưa bao giờ thấy thần thái đối phương uy nghiêm như thế —— không đúng, dùng uy nghiêm cũng không chính xác, mà là một loại khí thế cao cao tại thượng, giống như nàng cũng là một quý tộc.
Khí chất này tuyệt đối không có trên người bình dân.
Hơn nữa đối phương là bá tước đó! Vẫn là bá tước cực kì trẻ tuổi, nếu ở Goldenear City thì tuyệt đối là đối tượng hoàn mỹ nhất trong lòng các cô gái. Nếu là mình ở trước mặt hắn, chỉ sợ sẽ khẩn trương đến ngay cả lời cũng nói không ra được, nhưng Nightingale giống như hoàn toàn không thèm để ý điểm ấy, còn để cho đối phương chờ tiếp.
"Như vậy có phải là không tốt lắm không?" Asha cẩn thận từng li từng tí hỏi ra lo lắng trong lòng mình.
"Yên tâm, điện hạ nói rồi, trong lãnh địa của hắn, quý tộc chỉ là một danh xưng, bá tước cũng không thể nào cắn ngươi một miếng.” Nightingale cười cười: “Lại nói, Cục An Toàn là bộ môn có địa vị cao hơn Tòa thị chính, ta là cấp trên của hắn, tại sao không thể để cho hắn chờ ta?"
Asha đột nhiên cảm thấy bóng dáng người phụ nữ trước mắt trở nên cao không thể chạm.
Ăn sáng xong, đoàn người rời khỏi thành bảo, đến nơi xảy ra chuyện —— ngay trong đêm qua, lại có một người bị hại chết trong nhà, nhưng mà lần này vị trí ở chỗ giao giữa phố bắc và phố tây.
"Lần thứ tư.” Nightingale nhíu mày nói: “Hơn nữa địa điểm cũng đang di chuyển về hướng tây."
"Điều này nói rõ hung thủ cảm thấy nếu gây án ở một quảng trường thì hiệu quả truyền bá sẽ không lý tưởng lắm.” Ryan gật gật đầu: “Dù sao bây giờ tổ chức ‘chuột’ đã không tồn tại."
Đi vào một hẻm nhỏ đầy bùn không bao lâu, nhân viên cảnh sát dẫn đường phía trước dừng bước trước một ngôi nhà gỗ rách nát: “Đại nhân, chính là chỗ này."
Asha đi theo Nightingale vào nhà gỗ, trong lòng nhất thời giật thót một cái.
Chỉ thấy một người đàn ông nằm ngửa trên sàn nhà, cổ bị người cắt ra, máu chảy tràn đầy đất. Trên tường đối diện cửa phòng vẽ vương miệng đỏ sậm, mùi máu tanh nồng nặc.
"Ọe..." Nàng chợt che miệng lại, suýt chút nôn ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất