Chương 491
Trong nháy mắt, Nightingale cảm thấy toàn bộ thế giới đen trắng đều rung động một cái.
Thoát khỏi sương mù, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khôi phục lại. Tấm màn đen của thần thạch tản đi, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực lại lùi trở về —— người đàn ông ngã dưới đất không phải Roland mà là một thị vệ không biết mặt, hắn mặc trang phục của gia tộc Lonicera, ngực có một chỗ màu đỏ sậm, giống như là miệng vết thương bị bắn.
"Sao ngươi lại tới đây?" Giọng nói quen thuộc vang lên bên người.
Nàng quay đầu, người nói chuyện chính là Roland, hắn được mấy tên thị vệ vây ở một góc đại sảnh, khi mình xông vào phòng, hoàn toàn không có chú ý tới hắn.
"Ta..." Mở to miệng, Nightingale mới phát hiện cổ họng của mình khàn đặc, tay chân lạnh lẽo chết lặng, như là sống sót sau tai nạn, thân thể mềm oặt. Lúc này, chuyện duy nhất nàng muốn làm chính là ôm chặt Roland nhưng nàng biết mình không thể làm như thế, nơi đây còn có quý tộc khác, nếu như mình muốn trở thành lá chắn vững chắc cho Cục An Toàn, cho lãnh địa thì không thể quá thân mật với hắn ở trước mặt mọi người.
Tuy trong lòng tự nói mình không thể nhưng thân thể lại không tự chủ được đi tới chỗ Roland, mở ra sương mù, xuyên qua thị vệ, dùng sức ôm hắn.
Hiện trường lập tức vang lên tiếng kêu kinh ngạc, hiển nhiên đám người không hiểu tại sao một phù thủy đột nhiên xuất hiện, không nói nửa câu rồi lại biến mất lần nữa.
Trong sương mù, hai cánh tay của nàng áp sát vào phía sau vương tử, vùi đầu vào trước ngực, lắng nghe tiếng tim đập của đối phương, giống như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh tất cả chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.
Hình như Roland cũng nhận ra được cái gì, vỗ vỗ tay ra hiệu cho các quý tộc: "Mọi người đến phòng ăn ăn cơm trưa đi, tạm thời không nên rời khỏi thành bảo, chiều nay hội nghị tiếp tục tiến hành!"
Chờ hiện trường chỉ còn lại thân vệ của vương tử, Pelor, Sylvia, Lightning, hắn mới mở miệng hỏi: "Thủ phạm giết người có liên quan đến vụ ám sát này?"
Nightingale cũng dần dần bình phục, nàng có chút không thôi lui ra ba bước, hiện ra thân hình, giả bộ như chưa từng tới gần vương tử, nói: “Đúng vậy, khi ta tra ra người phía sau tội phạm chính là thị vệ của Lonicera thì lập tức chạy tới." Nàng kể lại phát hiện của mình và lời khai của Mance: "Không nghĩ tới mục đích thực sự của đối phương là dẫn chúng ta ra, từ đó tìm được cơ hội hạ thủ... cũng may ngươi bình yên vô sự."
"Có thể mưu đồ đến một bước này, suy tính luôn thời gian ta đến thăm và phù thủy nữa." Roland thở dài: "Người này làm thích khách đúng là lãng phí."
Pelor lập tức một gối quỳ xuống, nói với vương tử: "Điện hạ, ta thật sự không biết hắn là —— "
"Đứng lên đi, lời này ngươi đã nói, hơn nữa ta cũng không thích áp đặt tội danh." Hắn ngắt lời: "Nhưng ngươi cũng có lỗi, xuất hiện chỗ sơ suất dùng người trong thành bảo và đề phòng người bên ngoài, đây là ngươi thất trách."
"Ta..." Pelor há to miệng, cuối cùng cúi đầu: "Ta có tội."
"Tra rõ ràng thân phận và lai lịch của của hắn, bây giờ ta phải biết kết quả."
"Vâng, điện hạ!"
Trưởng tử Lonicera rời đi, Nightingale mới hỏi ra lo lắng trong lòng: "Rốt cuộc thì tình huống lúc đó như thế nào?"
"Hữu kinh vô hiểm." Roland cười cười: "May mà có Sylvia cảnh cáo... nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hắn chọn động thủ trong đại sảnh hội nghị, vốn đã ở vào thế yếu."
Nghe vương tử kể lại, nàng mới hiểu được quá trình ám sát —— nhưng trên thực tế thì hoàn toàn không nhẹ nhõm giống hắn nói. Tuy đi vào đại sảnh không được đeo vũ khí, nhưng mà kẻ địch giấu một cây dao găm ở trong quần áo, lại thêm hắn đúng là thị vệ thành bảo, cho nên không ai soát người, trực tiếp thả hắn đi vào đại sảnh.
Nhất định phải nói người ám sát có sai lầm gì, đó chính là đem Thần Phạt Chi Thạch bên người. Thị vệ tuần tra bên ngoài đeo thần thạch thì mười phần bình thường, nhưng trong đại sảnh thì rất bắt mắt —— vì không quấy nhiễu Sylvia quan sát, tất cả quý tộc tham dự hội nghị đều cởi bỏ đồ trang sức có thần thạch theo yêu cầu, đột nhiên xuất hiện hố đen khiến cho Sylvia chú ý tới hắn trước tiên, khi hắn đi tới hướng vương tử điện hạ, Sylvia lập tức cảnh cáo.
Một màn kế tiếp mặc dù Roland nói rất nhẹ nhàng nhưng mà Nightingale vẫn nghe đến cả người đổ mồ hôi lạnh, đại sảnh dài chừng hai mươi mét, từ khi kẻ địch nghe được cảnh cáo bắt đầu chạy đến tiếp cận vị trí chủ tọa trên bàn dài chỉ có mấy hơi ngắn ngủi. Điện hạ vừa rút ra súng ngắn ổ quay, mở chốt an toàn thì dao găm đã đâm vào người hắn. Chỗ bị đâm là sau lưng, trải qua huấn luyện ám sát, đương nhiên Nightingale biết so với vô thức đề phòng ngực và đầu lâu, phòng ngự bên hông cực khó, một khi bị thương, đau đớn kịch liệt có thể khiến cho mục tiêu lập tức mất đi năng lực phản kháng, bước kế tiếp chỉ sợ sẽ là cắt đứt mạch máu chỗ cổ.
May mắn là trên người Roland điện hạ mặc trang phục phòng hộ do Soria đặc chế, dao găm không thể xuyên thấu lớp sơn phủ, cũng không thể ngăn cản động tác kế tiếp của hắn. Súng ống gần như là dán sát người ám sát mà bắn, tiếng nổ thật to khiến cho hiện trường loạn cào cào, hai phát đạn đường kính mười hai milimet lấy đi tính mạng kẻ địch.
Nightingale rõ ràng quá trình này mạo hiểm cỡ nào, lỡ như điện hạ bối rối không có mở ra chốt bảo hiểm, lỡ như súng ngắn không thể thuận lợi bắn, hậu quả không dám tưởng tượng... nàng quay đầu, trừng mắt đảo qua Lightning, cô gái nhỏ lập tức cúi hạ đầu, dáng vẻ trung thực nhận sai.
"Điện hạ, đã tra rõ ràng." Pelor đi vào đại sảnh lần nữa: "Hắn tên là Sian, không phải người địa phương Tây cảnh, từng là vệ binh thành bảo của công tước Llane."
"Công tước Llane?" Roland nhíu mày nói: "Tại sao ngươi lại chọn người như vậy đảm đương thị vệ?"
"Hắn chỉ là một vệ binh phổ thông, lúc ấy mỗi gia tộc đều tổn thất không ít nhân thủ cho nên ta chiêu những người không có quá nhiều liên quan đến công tước đến, đây cũng là cách làm ở cứ điểm trước giờ..." Pelor cẩn thận từng li từng tí nói: "Ta cảm thấy khả năng hắn vì báo thù cho công tước mà ám sát không lớn."
Hắn không có nói sai, Nightingale nghĩ, một quý tộc lớn rơi đài, trừ những thuộc hạ được phân đất phong hầu, có lãnh địa và tước vị, những người còn lại trong mắt quý tộc khác cũng là tài nguyên có thể chia cắt. Mà đối với người bị chia cắt, chỉ là đổi một chủ nhân. Bởi vì Lonicera đã gia nhập vào Roland điện hạ rất sớm, lại thêm cứ điểm vẫn luôn giao cho Pelor thay mặt quản lý, cho nên những người này cũng chưa qua thẩm tra.
"Người có lai lịch giống như vậy còn bao nhiêu nữa?" Roland hỏi: "Người của gia tộc Briar, Maple và Rushwolf ngươi cũng dùng?"
"Bên ngoài thành bảo chỉ có ba bốn." Pelor gật đầu nói: "Tôi tớ, lĩnh dân và nông nô của ba nhà khác đều bị đã đưa vào hai nhà Lonicera và Moose, ta cam đoan bọn họ sẽ không xuất hiện ở trong cứ điểm."
"Được rồi, những người đó ta mặc kệ, nhưng ở thành bảo, cho dù là nhân tuyển phòng giữ bên ngoài đều phải chọn lựa từ trong gia tộc của ngươi, rõ chưa? Về phần thị vệ trong thành bảo, ta sẽ đích thân bố trí."
"Tuân mệnh, thưa điện hạ."
"Mặt khác, bắt đầu phong tỏa chỗ ở của Sian, ta sẽ tìm ra nguyên nhân thực sự khiến cho hắn ám sát." Roland nhìn về phía Lightning: "Thông báo cho Macy, gọi nàng chở bá tước Speer đến Epic."