Chương 490
Đoàn người chạy tới quán rượu Sheep, nhanh chóng thông qua hỏi thăm lấy được vị trí cụ thể của Mance.
"Ta đi vào dò xét tình huống trước, sau đó các ngươi tiến vào từ cửa chính, mặt khác Asha, ngươi coi chừng Lightning và Macy, đừng cho hai người bọn họ đi vào." Nightingale dặn dò, sau đó triển khai sương mù, trực tiếp biến mất ở trước mặt mọi người. Trong thế giới hắc bạch song sắc, đường cong cấu thành hình dáng vạn vật bắt đầu vặn vẹo, nàng nhẹ nhõm tìm được lỗ hổng không tồn tại trên tường, xuyên tường vào.
Bài trí trong phòng cực kỳ đơn giản, không tốt hơn trong nhà Shovel bao nhiêu, xem ra từ khi mất chức thành viên đội tuần tra, cuộc sống của Mance cũng có chút túng quẫn. Tầm mắt rõ ràng, chứng minh xung quanh không có Thần Phạt Chi Thạch khiến cho người ta chán ghét tồn tại, Nightingale nhanh chóng phát hiện mục tiêu trong phòng ngủ - một người đàn ông đang rút trong chăn nằm ngáy o o, ống tay áo khoác treo ở đầu giường còn có thể nhìn thấy vết máu loang lổ.
Nightingale trở về phòng khách, mở cửa phòng, cảnh sát chen chúc mà vào, ép Mance vừa thức dậy xuống giường, sau đó trói thật chặt.
"Ngươi, các ngươi là ai... thả ta ra!" Hắn hoảng sợ hô.
"Ngươi bị bắt bị tội mưu sát nhiều lần, Mance!" Ryan đi lên quất cho hắn hai bạt tay, để hắn yên tĩnh lại trong nháy mắt: "Dám đối nghịch với vương tử điện hạ, treo cổ ngươi lên cửa thành còn quá dễ cho ngươi!"
"Ta... ta không có..."
"Không có?" Bá tước Moose đổi bạt tay thành nắm đấm, nương theo hai tiếng trầm đục, Mance thống khổ hé miệng, trong miệng toàn là máu tươi, răng cửa cũng thiếu một cây: "Đêm qua quá trình ngươi hành hung đều bị chúng ta thấy được, ngươi còn giảo biện? Dùng Aquadream làm cho Shovel hôn mê, không muốn bị máu tươi dính lên người nên dìm ngạt sau đó lại động thủ cắt cổ, rất chuyên nghiệp!"
"..." Ánh mắt Mance lộ ra không dám tin và sợ hãi nồng đậm.
"Sát hại ‘chuột’ đến xin việc, dùng máu vẽ vương miện... chuyện này là ai kêu ngươi làm?" Nightingale lấy một cái bình thủy tinh bên đầu giường lên, trong đó có nửa bình chất lỏng màu xanh nhạt: "Aquadream cũng không rẻ, hơn nữa khi ‘chuột’ bị tiêu diệt, muốn mua được thứ này cũng không dễ.”
"Ta..."
"Ngươi thành thật khai báo, nói không chừng còn có một con đường sống." Ryan bóp bóp nắm tay: "Không thì ta sẽ để cho ngươi nhấm nháp thử sự phẫn nộ của một quý tộc."
Nightingale không có ngăn lại, dù cho nàng biết bá tước Moose đang nói láo. Giống như điện hạ nói, lãnh địa an toàn mới là quan trọng nhất, mà người phá hư nó đều phải được dạy dỗ.
Mance còn đang do dự, nắm đấm lại rơi vào trên người hắn.
Lần này là phần bụng và xương sườn, được huấn luyện làm kỵ sĩ, Ryan nắm giữ cường độ rất chuẩn, có thể để cho mục tiêu đau đến không muốn sống, lại không đến mức tạo thành tổn thương trí mạng.
"Ta sai rồi, ta sai rồi đại nhân, xin ngài buông tha cho ta! Là một... một tên trong nội thành sai ta làm như vậy! Mỗi khi giết một người thì hắn sẽ cho ta bốn miếng kim long làm thù lao, còn nói cứ như vậy dân chúng sẽ oán hận cảnh sát, cảm thấy những người mặc đồng phục đen này hoàn toàn không có sức bảo vệ mọi người, đội tuần tra có thể sống lại!"
Mance hỏng mất, hắn cũng không phải là một người có ý chí kiên định, hoặc là nói người có ý chí kiên định hoàn toàn sẽ không đi làm thành viên đội tuần tra chuyên cướp đoạt người khác, cũng sẽ không vì mấy miếng kim long thù lao mà cướp đi bốn cái nhân mạng. Nightingale nghĩ, có lẽ trước khi hắn động thủ, hoàn toàn sẽ không nghĩ tới mình sẽ bị Bộ tư pháp để mắt tới, càng sẽ không lường trước được chỉ bốn ngày, có thể người có thể bắt được hắn từ trong thành thị hai vạn nhân khẩu.
Hắn khóc ròng ròng khai hết tất cả, máu và nước mũi dính đầy cổ áo.
"Ta cũng không biết hắn tìm được ta như thế nào, lần thứ nhất gặp mặt là ở trong quán rượu, hắn cho ta bình Aquadream này, nói chỉ cần làm theo lời hắn thì có thể lấy được một số tiền lớn. Lúc ấy ta đã không còn gì, cảnh sát cũng không nhận ra, trong lòng ta sinh hận... cho nên động thủ."
"Cảnh sát sẽ không tiếp nhận loại cặn bã như ngươi." Ryan phun nước bọt, nói.
"Ngươi biết người nọ có tên hoặc thân phận là gì không?" Nightingale hỏi.
"Ta... không biết."
"Ngươi đang nói láo."
"Ta không biết thật!"
Nightingale nhìn về phía Ryan, người sau lập tức hiểu ý, đưa tay đánh mấy đấm nữa: "Vị đại nhân này là một phù thủy, năng lực chính là phân biệt nói dối, nói dối ở trước mặt nàng, ta thấy là ngươi chán sống! Đừng có khiêu chiến sự kiên nhẫn của chúng ta!"
"Không, đại nhân, ta chỉ là... chỉ là không dám xác định." Mance kêu thảm mấy tiếng: "Bởi vì hắn chưa bao giờ nói cho ta biết tên và thân phận!"
"Không dám xác định là có ý gì?"
"Ta cũng hoài nghi tại sao hắn ra tay xa hoa như vậy, rõ ràng không giống một quý tộc, hai ngày trước khi hẹn hắn, hắn tới cực kỳ vội vàng, quần áo cũng có chút quái dị, giống như là mặc hai lớp áo khoác vậy." Hắn thở dốc nói: "Mà bên trong hình như là đồng phục, ta còn thấy một huy hiệu hình cánh hoa nơi cổ áo hắn."
"Huy hiệu cánh hoa?" Nightingale và Ryan liếc nhau: "Gia huy của gia tộc Lonicera?"
"Cho nên ta mới không dám xác định, ai cũng biết gia tộc Hormones là người ủng hộ lãnh chúa, sao có thể vụng trộm đối nghịch với đại nhân Wimbledon." Mance cúi đầu xuống nói.
"Pelor tuyệt đối không phải là người như thế, chắc chắn là những người khác đang giở trò." Ryan khẳng định: "Dù sao mỗi ngày bọn họ đều sẽ gặp mặt, nếu không chúng ta đặt bẫy, để tên kia chui vào."
Hình như cũng chỉ có như vậy, so với suy đoán lung tung, không bằng đợi đến khi Mance ‘nhận thù lao’, nhất cử bắt được đối phương, lúc đó cái gì cũng rõ ràng. Nightingale gật gật đầu, trong lòng lại luôn cảm thấy mình không để ý đến cái gì.
Đối phương không có nói sai, tin tức cũng đều là thật, rốt cuộc thì có chỗ nào không đúng?
"Nightingale tỷ, các ngươi còn chưa xong sao?" Lightning ở ngoài cửa hô.
"Hội nghị sắp kết thúc rồi, groo chúng ta phải trở về, groo!"
Bởi tính đến khi bắt chắc chắn sẽ có chút động tác thô bạo, nàng cố ý để ba người ở lại bên ngoài, nghe được Macy nhắc tới hai chữ hội nghị, trong đầu Nightingale nổ vang.
Chờ chút! Điện hạ đang ở đại sảnh họp với quý tộc, thương thảo chuyện thành lập Tòa thị chính mới!
Như vậy có nghĩa là bên cạnh hắn không có một thân vệ, gần nhất cũng ở ngoài phòng khách.
Nếu như người này đúng là thành viên của gia tộc Lonicera, chắc chắn có thể không bị ngăn cản đi vào thành bảo và đại sảnh tầng một, nhưng hắn tuyệt đối không thể nào bước vào tầng hai và tầng ba thuộc về riêng điện hạ —— mà lần này mình lại không có bên cạnh Roland điện hạ!
"Lightning!" Nightingale cũng không đoái hoài tới bá tước Moose và bọn người Mance, xông ra khỏi phòng ốc, túm lấy bả vai Lightning nói lớn: "Mau chở ta về thành bảo, có thể điện hạ sẽ gặp nguy hiểm!"
"A? Được... ngươi nắm chặt ta." Người sau mặc dù cực kì kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều một câu, trực tiếp cõng Nightingale bay thẳng về thành bảo —— khi có thêm phụ trọng, độ cao của Lightning sẽ hạ xuống trên diện rộng, nhưng mà tốc độ vẫn có thể duy trì chừng trăm cây số, bay trên không đường phố, chỉ cần nửa phút là có thể chạy tới chỗ.
Nightingale hi vọng là mình cả nghĩ quá rồi, nhưng càng nghĩ lại thì lại càng thấy kinh hãi. Mưu sát là bắt đầu từ ba ngày trước, mà vừa khéo đó là khi thư cầu viện của Pelor đến biên thuỳ, nếu như mục đích thực sự của đối phương là lợi dụng mấy vụ án này hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đồng thời dẫn nàng rời xa Roland, vậy thì quá tệ.
Khi đến gần thành bảo, Nightingale trốn vào trong sương mù, từ giữa không trung xông vào đại sảnh, trái tim lập tức chìm đến đáy. Chỉ thấy trong phòng họp đang loạn cào cào, các quý tộc giống như bị kinh hãi cực lớn, toàn bộ đều dựa sát vào tường bàn tán ầm ĩ, bọn thị vệ đang phong tỏa hiện trường, vị trí chủ vốn nên thuộc về Roland điện hạ trên bàn dài trống rỗng, một người nằm trên đất, sống chết không rõ, tấm màn đen của Thần Phạt Chi Thạch che đậy thân thể của hắn.