Chương 493
Khi Roland thức dậy thì trời đã sáng rõ.
Hắn khoác thêm áo khoác, đi đến bên cửa sổ, kiến trúc để lộ màu sắc của mình qua hơi nước trắng mịt mờ, ngói đỏ tường xám kết hợp lại với nhau, tạo thành một loại màu sắc tạp nhưng giàu có sức sống. Tuy trong phòng vẫn rất lạnh nhưng mặt hướng ánh nắng lại có thể cảm thấy một chút ấm áp.
Tuyết trên đất đã tan.
Đi vào thư phòng đã được cải tạo thành văn phòng, trên bàn đã được đặt sẵn bữa sáng hôm nay, một cái trứng ốp lếp và hai miếng bánh nướng, cộng thêm một chén nước sôi, giống như ở thị trấn, hiển nhiên là Nightingale chuẩn bị cho mình.
"Cảm ơn!" Roland nói với một cái ghế nằm không có ai.
"Sao ngươi biết ta ở chỗ này?" Nightingale dần hiện ra.
"Có thể nằm thì ngươi sẽ không ngồi." Hắn cười cười, lấy hai miếng bánh nướng kẹp lấy trứng gà, đưa đến bên miệng: "Hơn nữa thành ghế chìm xuống, không biết mới có quỷ."
"Không, ta cũng rất thích ngồi." Nàng lắc mình một cái, trực tiếp xuất hiện ở bên bàn đọc sách, xoay người ngồi lên mép bàn: "Ví dụ như là chỗ này."
Động tác nước chảy mây trôi, luôn luôn trăm xem không chán, Roland nghĩ, đặc biệt là quá trình trốn vào sương mù rồi lại thoát ra trong chớp mắt, phải nói là giống như dịch chuyển tức thời.
"Có vẻ tâm tình ngươi rất không tệ, mộng đẹp?"
Nàng nhíu mày: "Ừm, là một giấc mộng không tệ."
"Vậy là tốt rồi!" Roland mấy hớp, ăn hết ‘Hamburger trứng gà’: "Hôm nay ngươi theo ta hành động."
"Bởi vì sự kiện ám sát?"
"Ừm!" Tâm tình của hắn cứng lại: "Nếu đúng là ‘danh sách bảo thạch’ bị Deflick dùng, nói không chừng Tây cảnh còn sẽ có ám kỳ khác tồn tại, mà chúng ta cũng không thể nào thẩm tra mỗi người một lần." Những người hữu dũng hữu mưu lại trung trinh không đổi với vương thất thì không nên lãng phí ở ám sát, bọn họ vốn có thể bước lên vị trí có tiền đồ hơn để phát huy năng lực của mình. Nghĩ được như vậy, Roland càng kiên định quyết tâm mau chóng diệt trừ thế lực của Deflick.
"Như ngươi mong muốn, điện hạ." Nightingale mỉm cười nói: "Hôm nay sẽ đi đâu?"
"Quặng mỏ và mỏ muối, đây cũng là mục đích ta đến đây."
...
Triệu tập Pelor và một đám nhân viên tương quan đến thành bảo, đội ngũ khảo sát trùng trùng điệp điệp đi ra ngoài thành.
Mặc dù Roland để ý quặng sắt nằm ở hai gia tộc Maple và Briar, nhưng dù sao mậu dịch bảo thạch cũng là sản nghiệp trụ cột của khu Epic, hơn nữa cũng cách cứ điểm gần nhất, bởi vậy trạm khảo sát thứ nhất đặt ở mỏ bảo thạch ngũ sách lừng lẫy này.
Bởi vì tuyết tan, mặt đất trở nên lầy lội không chịu nổi, xe ngựa không thể thông hành, một đoàn người chỉ có thể cưỡi ngựa chậm rãi đi tới đó, đến biên giới dãy núi tuyệt cảnh thì đã tốn hơn nửa buổi trưa. Một lần nữa, Roland đặt vững niềm tin "Muốn giàu, sửa đường trước", một con đường rắn thông tới quặng mỏ cũng không có, một khi trời mưa thì không thể thuận lợi vận chuyển khoáng thạch, sản lượng lại cao hơn cũng vô dụng.
Khoáng mạch nằm trong một hang động nham thạch thiên nhiên, trải qua một lối đi ngắn hẹp, nội bộ rộng mở trong sáng, gần trăm bó đuốc nhựa thông cũng chỉ có thể chiếu sáng sơ sơ hang động nham thạch. Roland ngẩng đầu nhìn quanh một phen, sau đó hỏi: "Cái hang động này là thiên nhiên hình thành?"
"Đúng vậy, thưa điện hạ." Pelor gật gật đầu: "Trong truyền thuyết, khi phát hiện nó cũng là một lần ngẫu nhiên: Vốn nơi này là một vách đá bóng loáng, hơn ba trăm năm trước, có một cơn động đất xuất hiện, vách đá đổ sụp xuống, lộ ra cửa hang bây giờ. Ngay từ đầu thợ săn nơi đó chỉ xem nơi đây như nơi tránh mưa, về sau đó theo không ngừng xâm nhập thăm dò mới phát hiện bảo thạch ngũ sắc tồn tại."
"Ngươi biết cũng rất rõ ràng." Roland cười nói.
"Câu chuyện này cũng xem như nổi tiếng ở Tây cảnh." Pelor vẫy tay, cho một người đàn ông trong đội ngũ tới gần: "Hắn tên là Denver Colin, là người quản lý quặng mỏ này, công việc cụ thể ngài có thể hỏi thăm hắn."
"Ngươi là người của công tước Llane?"
"Không, thưa điện hạ tôn kính, tộc Colin cũng không thuộc về vị lãnh chúa nào cả.” Người đàn ông tên là Denver khom người hành lễ, hắn chừng ba mươi tuổi, nhưng khi mở miệng nói chuyện lại giống một ông cụ trầm ổn: "Chúng ta đời đời kiếp kiếp đều sống ở xung quanh quặng mỏ này, thợ săn phát hiện nó cũng là một trong số tổ tiên của gia tộc. Gia tộc lần lượt phục vụ ba vị công tước, địa đồ quặng mỏ vẽ ra chất cao bằng một người, không ai rõ quặng mỏ như lòng bàn tay như Colin."
Có thể thấy hắn rất tự hào với chuyện này, dù cho đối mặt với vương tử Greyfort cũng có thể chậm rãi nói chuyện. Hơn nữa khí chất ổn trọng đó cực kỳ xuất chúng, lại thêm một bộ quần áo đen, phải nói là giống như những lão quản gia của thế gia ngàn năm trong phim ảnh.
Bởi vì trước khi nhóm người này xuất phát thì đã thông qua được xét duyệt của Nightingale, cho nên Roland cũng không lo lắng hắn là một người ẩn núp: "Tại sao bây giờ trong hang không có ai khai thác?"
"Bởi vì tà nguyệt vừa kết thúc không lâu, thưa điện hạ." Denver không lưỡng lự đáp: "Sau khi tuyết trong núi tan sẽ tụ hợp vào trong ngọn núi, cũng chảy xuống chỗ thấp. Mặc dù trong hang có thiết kế rãnh thoát nước và hố nước nhưng tốc độ tụ nước nhanh hơn tốc độ vận chuyển sức người nhiều, tạm thời không thể đi vào mạch khoáng dưới đáy. Dựa theo lệ cũ, chỗ này phải đợi mùa hè đến mới có thể khai thác bình thường."
"Quặng sắt trong lãnh địa của Maple và Briar cũng như vậy phải khôn?"
"Mặc dù ta chưa từng đến đó nhưng mà nghe nói quặng sắt hai nhà địa thế tương đối cao, đường hầm mỏ hướng lên trên, đỡ hơn chỗ này nhiều. Nhưng muốn khôi phục sản xuất thì ít nhất cũng phải đợi sau một tháng nữa."
"Xem ra các ngươi cần mấy cái máy hơi nước để bơm nước." Roland nhún vai nói.
"Máy… hơi nước, đó là cái gì?" Denver tỏ vẻ khó hiểu.
"Một loại máy móc có thể giúp quặng mỏ bốn mùa không cần nghỉ." Vương tử không nhịn được nhếch khóe miệng: "Sau này ngươi cần học tập thêm rất nhiều – chuyện liên quan tới lấy quặng."
Vẻ mặt đối phương như có chút không tin, bờ môi giật giật, nhưng cuối cùng không có phản bác.
Roland không để tâm đến điều đó. Xe chở quặng đường sắt và hệ thống bơm và kéo bằng động cơ hơi nước đã được sử dụng rất thành thạo ở quặng mỏ ở sườn núi phía bắc. Thậm chí hắn còn bán một bộ cho ông trùm khai thác quặng ở Silverlight City, chỗ này sớm muộn gì cũng sẽ được thay thế bằng một hệ thống thiết bị hơi nước hiệu quả hơn - chỉ là hắn không quan tâm đến bảo thạch, chắc chắn sẽ đặt trọng điểm khai thác quặng sắt.
"Nếu như vậy thì đến địa điểm khảo sát kế tiếp đi." Roland xoay người nói.
"Chờ một chút, thưa điện hạ... đây là một chút tâm ý của gia tộc Colin." Denver đại khái không nghĩ tới vương tử sẽ lập tức rời khỏi đây, vội vàng đi lên hai bước, móc một cái hộp gỗ nhỏ trong ngực ra, đưa cho hắn.
“Ồ?" Roland có chút hăng hái cầm lấy hộp gỗ, mở cái nắp ra. Chỉ thấy hai viên bảo thạch óng ánh nằm trong hộp, ánh sáng của bó đuốc làm cho nó tỏa ra ánh sáng đỏ rực, ánh sáng lấp lóe khiến cho người ta lóa mắt. Hắn không khỏi sững sờ: "Cái này. . . chính là đá ngũ sắc?"
"Chính là nó, thưa điện hạ, bọn chúng là tinh phẩm được chọn ra từ bảo thạch có chất lượng tốt nhất, cũng là trân tàng trăm năm trước của gia tộc." Denver xoa ngực nói: "Gia tộc Colin rất vinh hạnh có thể cống hiến sức lực cho chủ nhân mới của Tây cảnh."
Roland hoàn toàn không có để ý nghe nửa câu sau của đối phương, hắn đã tập trung toàn bộ sự chú ý vào bảo thạch, ánh sáng này quá quen thuộc, cho dù hoàn toàn không biết gì về khoáng vật thì hắn cũng đã được nghe nói tới đại danh của loại đá này.
So với cái tên đá ngũ sắc ở thời này, ở đời sau, nó còn có một cái tên thông dụng khác là —— Diaspore.