Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 55

Chương 55


Roland đẩy cánh cửa của văn phòng và thấy Barov đã chờ đợi ở trong đó suốt một thời gian dài.
Hắn ném giấy tờ cho trợ lý của bộ trưởng, nằm thẳng trên ghế, gác hai chân lên bàn làm việc.
Nếu như không phải có người ngoài ở đây, hắn thật sự muốn ngâm nga một bài hát.
- Điện hạ, xin hãy kiềm chế nỗi đau này. - Barov nhanh chóng đọc các giấy tờ, nhíu mày nói:
- Quốc vương bất hạnh qua đời, mà hung thủ đúng là đại hoàng tử, đây thật là một bi kịch, không biết điện hạ định làm gì tiếp theo.
- Goron chết quá mức kỳ quặc, ta muốn chờ quyết định của hai vị công chúa rồi mới suy nghĩ tiếp. - Roland đáp:
- Nhưng trong mọi trường hợp, có một số việc chúng ta nên phòng bị trước là hơn.
Barov nhìn phía hoàng tử, đợi đối phương nói tiếp.
- Với sự thay đổi quyền lực hoàng gia này không chừng kinh đô sẽ trở nên rung chuyển hỗn loạn, điều đầu tiên phải làm là đưa những người thân đi sạch sẽ. - Đương nhiên quan trọng hơn là vì để tránh cho nhị hoàng tử dùng những người này tới đe dọa các bộ trưởng. Với tình hình hiện giờ, muốn duy trì hành chính cùng tài vụ thị trấn Bentham luân chuyển bình thường, trợ lý bộ trưởng không thể thiếu.
Roland nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:
- Ngươi và Carter, cùng với thủ hạ các ngươi hãy viết thư ngay cho người ta, ta sẽ nhờ vệ sĩ mang đến kinh đô, đưa bọn họ tạm lánh đến thị trấn khác.
- Không cần tới thị trấn Bentham?- Barov cũng không phải đồ ngốc, hơn hai mươi năm kinh nghiệm chính trường khiến cho lão lập tức hiểu thâm ý của hoàng tử.
- Không cần.
Roland vừa không hy vọng đối phương dùng người thân uy hiếp thủ hạ dưới tay hắn, cũng không hy vọng thủ hạ cho là mình đang dùng thân người nhà đe dọa bọn họ. Vì thế hắn chọn phương án trung hòa, trước tiên đưa bọn họ đến một thị trấn tương đối an toàn khác, sau đó đến khi thị trấn Bentham đứng vững vàng ổn định sẽ di chuyển họ qua đây.
- Thần hiểu, đa tạ điện hạ quan tâm.
Trợ lý bộ trưởng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, khiến Roland thở phào nhẹ nhõm. Xét đến cùng, những thủ hạ tài năng mình có thể dùng được quá ít.
- Mặt khác, chuyện buôn bán khoáng sản, chuyện xuất khẩu quặng sắt hiện nay đang dừng lại, chỉ bán đá quý thô cho thị trấn Willow. - Hắn nói tiếp:
- Những quặng sắt này, ta cần phải giữ lại.
- Nhưng nó sẽ làm giảm thu nhập tài chính xuống đấy, điện hạ ơi.
- Nhưng nó sẽ không giảm quá nhiều, những thợmỏ phát hiện một mỏ đá quý mới, có thể bù đắp khoảng trống. - Roland nói:
- Hơn nữa cũng không có cách nào kinh doanh trong mùa đông, cũng không ai sẵn sàng ra ngoài bất cứ lúc nào khi những con thú quỷ đang rong chơi, e rằng chỉ có hai phiên giao dịch trong ba bốn tháng tới. Đối với thuyền buồm đơn hạng nhẹ, hiển nhiên vận tải đá quý thô là một lựa chọn hiệu quả về chi phí hơn.
- Thần hiểu rồi. - Barov ghi chép những thông tin này xuống.
Sau khi trợ lý của bộ trưởng ra đi, Roland gọi lại cho Carter Lannis một lần nữa:
- Ta cần mở rộng quy mô đội dân binh, sau khi phát lệnh chiêu mộ, ngươi sẽ sắp xếp, điều một số đội viên phản ứng nhanh, năng lực mạnh đưa đến làm đội trưởng trong đội ngũ mới. Phương pháp huấn luyện vẫn như trước.
- Điện hạ, nếu như còn theo phương pháp huấn luyện như lần trước, đội ngũ mới e rằng phải một đoạn thời gian rất dài mới có thể phát huy tác dụng.
- Vậy cũng còn mạnh hơn so với một đám ô hợp. - Roland phất tay để gã cứ làm theo lời của mình.
Mặc dù huấn luyện ra đội ngũ như thế còn lâu mới thành một nhánh quân đội, chỉ sợ rằng đó chỉ là cấp độ huấn luyện quốc phòng cho sinh viên đại học, nhưng có đôi khi nó còn khá hơn so với đối thủ. Trừ đám thú quỷ não ngắn bên ngoài, đối thủ hắn có thể sắp đụng là một đám quân lính tư nhân, lính đánh thuê, những nông nô tạm thời sung quân. Một “đội quân hỗn hợp” như thế, chỉ cần trang bị vũ khí vượt trội thời đại, trình độ sinh viên cũng có thể đối phó được.
Sau khi Carter rời đi, Roland nhịn không được phải bật cười.
Hắn không nghĩ tới, rõ ràng sẽ phát sinh chuyện trùng hợp như vậy! Đơn giản là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, lúc buồn ngủ được đưa gối kê đầu.
Thứ này đối với mình mà nói là tin xấu à? Là lựa chọn tiến thoái lưỡng nan à? Sai hoàn toàn! Hắn không hiểu mấy về Garcia Wimbledon, nhưng xem ra cô ả cũng không phải cái loại người để mặc sức bị làm thịt. Đại hoàng tử ở trong thời gian ngắn như vậy đã bị tuyên án tử hình, dù cho không có tin tức, chỉ sợ cô ả cũng không dễ về kinh đô.
Hắn chỉ cần cứ thế mà làm. Chỉ cần canh giữ bất động ở thị trấn Bentham, tất nhiên sẽ có người nhảy ra - mà công tước Epopee của pháo đài có thể là người không thể ngồi yên đầu tiên. Bằng không thì lão ra đâu có ra sức đẩy cái công văn triệu hồi khẩn cấp này đến chỗ mình trong thời tiết xấu như vậy.
Hy vọng quý ngài Công tước già nua kia sớm đọc được thư, sớm ngày ăn ngủ không yên.
Nếu tự lựa chọn ở lại thị trấn Bentham, thì tương đương chống lại ý chỉ của quốc vương mới. Đến khi Tháng của Quỷ vừa kết thúc, tám chín phần vị Công tước đại nhân sẽ giương cao ngọn cờ của Timothy Wimbledon để cho mình một bài học sâu sắc. Mà đây chính là Roland cần.
Nếu như hỏi công nghiệp hoá thiếu nhất cái gì, đáp án không hề nghi ngờ chính là con người.
Nó cần một số lượng lớn người tham gia vào việc sản xuất quy mô lớn này, biến công chúng thành từng bộ phận của một cỗ máy khổng lồ để đưa nó vào hoạt động. Không cường điệu chút nào, ở nước Anh đúng từng có cái phong trào “Cừu ăn thịt người” (1) đuổi vô số nông dân khỏi mảnh đất của mình, khiến họ trở thành lao động tự do, sau đó đặt nền móng vững chắc cho cuộc cách mạng công nghiệp sau này.
Thời đại công nghiệp chính là dã man như thế, miễn là công nhân được đào tạo được đưa vào lò liên tục, có thể thu được lợi nhuận dồi dào. Phân loại công nghiệp càng chi tiết thì càng cần nhiều người để mở rộng.
Điều Roland luôn gặp rắc rối là vấn đề dân số.
Hiện có hơn 2.000 cư dân ở thị trấn Bentham, ngay cả khi có một kỷ nguyên cơ khí mới, nó chỉ sản xuất ở quy mô nhà xưởng. Không có nhiều người, nhiều dự án không thể được tung ra. Nhưng hắn phải đi đâu để lừa gạt cướp đoạt về lắm người như thế?
Mua nô lệ? Khoan nói đến chuyện mua hàng ngàn nô lệ cùng lúc ở chỗ nào, nô lệ trưởng thành khá đắt đỏ, hơn nữa lại không qua đào tạo bao nhiêu Việc đào tạo những nô lệ trẻ dưới mười tuổi là quá dài, ngay cả khi chống lại lương tâm sử dụng lao động trẻ em thì thời gian chờ đợi vẫn còn quá dài, có khi mất đến mấy năm sau.
Tuyển dụng nhân tài? Nơi biên giới như thế này có thể thu hút đến được bao người? Hơn nữa còn hao tổn hơn cả chi phí mua nô lệ.
Khuyến khích đẻ nhiều? Ép buộc kết hôn? Quên đi ...
Hắn cũng không phải không đưa ánh mắt đặt ở phía trên pháo đài Epopee, nhưng vương quốc đang ở trạng thái ổn định, hắn ra tay với đám lãnh chúa xung quanh, đơn giản là đùa giỡn với tương lai của mình. Mà Công tước Ryan đồng dạng không dám nhắm vào mình ở bên ngoài, chỉ có thể thầm lén lút cản trở.
Nhưng bây giờ thì khác, sau khi Timothy lên ngôi, vì quá nôn nóng muốn cho tất cả đối thủ cạnh tranh biến mất, từ cái lệnh triệu hồi này cũng có thể thấy được sự gấp rút của gã. Công tước Ryan hiển nhiên cũng có thể thấy điểm này, một khi mất đi sự ràng buộc của quốc vương già nua kia, lấy tư cách là kẻ thống trị miền đất phía Tây, lão không làm cái gì mới kỳ quái.
Đây cũng là cơ hội Roland chờ đợi đã lâu.
Pháo đài Epopee là một thành thị biên giới của vương quốc, là một thị trấn cổ kính trăm năm, có gần 10.000 cư dân thường trú. Sau pháo đài, có nhiều đất đai và thị trấn không hề có khả năng phòng bị. Chỉ cần đánh bại pháo đài của Công tước Epopee, tóm cái thành thị này, hắn có thể được rất nhiều dân tự do, đồng thời hoàn thành tích luỹ tài sản ban đầu.
Còn có cái gì dễ dàng thu được dân cư so với chiếm đoạt? Còn có cái gì nhanh chóng tích lũy tài sản hơn so với cướp đoạt?
Tin tức này như ngọn hải đăng xua tan sương mù, chiếu sáng hướng Roland đi tới.
Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội ngàn năm một thuở như thế.
-----
Chú thích của Mèo Thầy Mo:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất