Chương 606
Khi công tước Calvin Kant đi vào thành bảo Jade Forest, Edith đang chờ hắn trong sảnh lớn.
"Con gái ngoan của ta —— "
"Sao giờ ngài mới đến?" Nàng không chút nể mặt, ngắt lời: “Một tháng trước ta đã viết thư cho ngài, phải toàn lực phối hợp Đệ Nhất Quân tập kết và chuẩn bị chiến đấu, nhất định phải thỏa mãn yêu cầu của bọn họ."
Cánh tay đưa ra của công tước lập tức dừng giữa không trung: "Lúc ấy ta đã thông báo cho bá tước Haier ở Trấn U Cốc, còn phái quản gia tới giám sát việc này, như vậy cũng không tính là toàn lực phối hợp sao?"
"Đương nhiên!" Edith bất mãn khoanh tay trước ngực: "Ngài đích thân tới thị trấn mới có thể tỏ rõ ràng thành ý Bắc cảnh, hơn nữa trận chiến với giáo hội này có quan trọng trọng đại, có nghiêm túc như thế nào cũng không đủ."
"Nhưng dù sao đó cũng là lãnh địa của bá tước Haier —— "
"Làm ơn, phụ thân, quý tộc đã không còn, ngài còn so đo lãnh địa của phong thần sao? Ta vốn tưởng rằng trải qua chuyện của gia tộc Howth và gia tộc Leisath thì ngài sẽ trở nên quả quyết hơn một chút."
Công tước Calvin Kant cảm thấy có chút mất mặt: "Ta nghĩ mấy tháng không gặp, con gái của ta ít nhất cũng sẽ cho ta một cái ôm, bày tỏ tưởng niệm mà không phải còn chưa ngồi xuống thì đã bắt đầu bàn việc công."
"Thật sao!" Edith mỉm cười nói: “Không biết là ai nổi trận lôi đình trong thư phòng, hét to nói con gái khốn kiếp, đúng là ăn cây táo rào cây sung, nuôi ong tay áo? Nếu như ta đoán không sai, lúc đó ngài muốn đập thứ gì đó nhưng không nỡ đúng không."
Công tước không khỏi cứng lại: "Ta..."
Gặp quỷ, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào tiết lộ ra ngoài!
Còn chưa nghĩ ra nên đáp lại như thế nào thì Edith đã đi tới, ôm hắn vào trong ngực: "Hoan nghênh đi tới Trấn U Cốc, phụ thân. Như vậy là được rồi chứ?"
Cảm xúc không cam lòng trong lòng lập tức tan thành mây khói, hắn sờ mái tóc dài màu xanh của con gái, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Rõ ràng là con gái của chính thất nhưng tính cách lại khác mẹ đẻ một trời một vực, thậm chí cũng hoàn toàn không giống mình, có đôi khi ngay cả hắn cũng không hiểu rốt cuộc tại sao Edith lại trở thành như ngày hôm nay. Diện mạo, tài trí, thiên phú không thiếu một cái nào, nếu như không phải có thể nhìn thấy một chút dáng vẻ của phu nhân khi tuổi còn trẻ trên mặt nàng thì hắn sẽ nghi ngờ không biết tất cả Edith có phải con gái ruột thịt của mình hay không.
Nhưng mà khi hai người ôm nhau, công tước lại cảm nhận được cảm giác thân cận của huyết mạch tương liên —— nàng vẫn là trân châu của bắc địa mà mình một tay nuôi lớn.
Một lát sau, Edith mới ghét bỏ đẩy hắn ra: "Toàn là mùi mồ hôi thúi, ngài đi tắm trước đi. Ta lấy mấy cục xà bông thơm từ Thành Neverwinter đến, lấy đi dùng thử một chút đi, hiệu quả tốt hơn xà phòng nhiều.”
"Chuyện này có thể hoãn một chút!" Calvin Kant ngắm nhìn bốn phía: "Đúng rồi, bá tước Haier đâu? Tại sao hắn không ở trong sảnh lớn đón ta?"
"Ta đuổi hắn về phủ bá tước ở vùng ngoại ô rồi."
"Cái gì?" Công tước kinh ngạc quay qua nhìn con gái.
"Hắn xem thường ý chỉ của bệ hạ, cũng không có nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của ngài, nếu như không phải ta kịp thời chạy tới thì sợ là hắn sẽ chọc giận quân tiên phong." Edith nhún vai nói: “Không phải mỗi người đều có thể thấy rõ con đường dưới chân, thậm chí có người ngay cả can đảm mở mắt cũng không có. Đối với loại người này, ta cũng lười nói nhiều, đuổi đi mới là lựa chọn nhanh gọn nhất."
"Hắn sẽ ngoan ngoãn giao thành bảo và thị trấn lại sao?"
"Hắn sẽ không, nhưng trên tay của ta có Đệ Nhất Quân!" Nàng nhoẻn miệng cười: "Đội quân này từng công chiếm vương đô trong một ngày, ngài cảm thấy dựa vào hơn mười kỵ sĩ thì có thể làm được gì?"
Không biết có phải là ảo giác hay không, hơn hai tháng ngắn ngủi, Edith trở nên hơi khác với trước đây, nụ cười của nàng càng tự nhiên hơn mà không phải là cố gắng mỉm cười tự nhiên nhất trong lúc qua lại với các quý tộc. Hơn nữa trong ánh mắt của nàng thêm một chút thần thái tự tại, Calvin Kant nghĩ thầm, thần thái này biến mất từ khi nàng trưởng thành.
Nàng thích cuộc sống bây giờ, hắn nhận ra được, ít nhất nàng sống vui vẻ hơn khi ở bắc địa.
Chuyện này khiến hắn có chút ghen ghét, lại có chút cảm thán.
Đại khái giống như con gái nói, từ bỏ thân phận quý tộc thì đúng là sẽ mất đi một phần quyền lợi nhưng cũng mở được gồng xiềng cố định mình ở đất phong.
Bây giờ nàng chính thức bước vào một lĩnh vực rộng lớn hơn.
Đi vào thư phòng trong thành bảo, Calvin Kant uống một hơi cạn sạch hai ly hồng trà, thở dài một hơi mới hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm chính là chờ bệ hạ đến đây?"
"Còn có rất nhiều chuyện phải làm!" Edith mở cuốn sổ ra: "Lương thực, ngựa, vải vóc, thảo dược, những vật tư cần thiết cho chiến tranh đều phải vận đến Trấn U Cốc. Đúng, trước đó ta thu được mật thư mới từ bệ hạ, thỏi sắt và thỏi đồng cũng phải chở tới đây, càng nhiều càng tốt."
"Hắn muốn dọn sạch Bắc cảnh sao?" Trong lòng công tước oán thầm vài câu: "Ngươi cảm thấy Roland bệ hạ có thể đánh bại giáo hội thật sao?"
"Có lẽ hắn không thể đánh vào Thánh Thành Hermes, triệt để trừ bỏ giáo hội, nhưng ngăn cản giáo hội tiến vào vương quốc dưới Coldwind Ridge thì độ khó không quá lớn." Nàng dừng một chút: "Cái bệ hạ thiếu nhất chính là thời gian!”
"Thời gian?"
"Ngài chưa từng gặp công ty của hắn, cho nên khó mà hiểu được Thành Neverwinter mạnh mẽ như thế nào." Edith quay qua nhìn phụ thân: "Cho dù là kỵ sĩ, lính đánh thuê, quân thẩm phán hay là tín đồ cuồng nhiệt, trước mặt đạn thì bọn họ đều không khác gì nhau. Mà những đạn uy lực kinh người này lại được sản xuất không ngừng trong nhà xưởng, bất kỳ một bình dân nào, chỉ cần dạy bảo nửa khắc đồng hồ thì đã có thể sử dụng súng và đạn giết chết kẻ địch, nếu huấn luyện một tháng thì có thể đào tạo ra được một binh sĩ có thể lên trận giết địch, mà sau ba tháng, bọn họ đã là Đệ Nhất Quân vô kiên bất tồi."
"Ngươi... muốn nói cái gì?"
"Tốc độ sinh sản của người không sánh bằng đạn, phụ thân. Nó không giống như đao kiếm khôi giáp, một người thợ rèn cộng thêm tầm mười học đồ, một năm có thể chế tạo mười bộ khôi giáp, ba mươi thanh đao kiếm, nhưng một nhà máy một ngày là có thể sản xuất hơn ngàn viên đạn —— sau khi ép đao kiếm khôi giáo của kỵ sĩ thành bụi phấn thì còn có thể chế thêm ra hơn mấy trăm viên phân phối cho những người muốn trở thành kỵ sĩ, chờ đến ngày thứ hai, những viên đạn này có thể cung cấp cho cư dân thành phố và trẻ sơ sinh, sau một tháng, đạn sản xuất ra đủ để biến tòa thành này thành một tòa thành chết không có một ai."
Calvin Kant há to miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
"Ngài không tin cũng bình thường, dù sao những thứ này nghe có chút phá vỡ lẽ thường, nhưng ta đi theo Đệ Nhất Quân tham dự ‘hành động nhổ răng’, tận mắt nhìn thấy bọn họ đối phó kẻ địch như thế nào." Edith chậm rãi nói: “Cho nên chỉ cần Đệ Nhất Quân giữ vững phòng tuyến, sớm muộn gì bệ hạ cũng có thể đạt được thắng lợi hắn muốn —— sau ba tháng, Thành Neverwinter có thể huấn luyện ra được một đội quân mấy ngàn người và vũ khí tương ứng, mà chút thời gian này còn chưa đủ cho quân thẩm phán mới học xong cách cầm kiếm."
"..." Công tước yên lặng một lúc lâu mới giang tay nói: “Được rồi, coi như ngươi nói đúng. Nếu ngươi xem trọng Roland bệ hạ như thế, tại sao không trả lời thư của ta? Ý ta là... chuyện thông gia với bệ hạ.”