Chương 609
"Tổng cộng ba người, toàn bộ đều chết trong túp lều dưới đài." Chánh án gật gật đầu: "Người phòng thủ phong hoả đài là một tuần thay một lần, cho nên khi ta đến hiện trường xem xét thì thi thể đã hỏng."
"Rất tốt, cho nên phong hỏa không phải bọn họ phóng mà là có người khác làm!" Soule nện một đấm xuống bàn sách, giận quá mà cười: "Đây là đang cố ý trêu đùa chúng ta sao? Hay là cho Thánh Thành có lý do khai chiến?"
"Nguyên nhân cụ thể còn không rõ, nhưng mà đại nhân, có một con ‘chuột’ đưa ra khẩu cung rất thú vị." Hắn chỉ chỉ báo cáo: "Ta cố ý ghi ở trang cuối."
Chánh án lật đến cuối cùng, xem qua loa một lần: "Hai tuần trước đó, phía dưới Coldwind Ridge có người đang thiết lập trạm dọc theo đường, cấm bất luận kẻ nào tiến về dãy núi tuyệt cảnh nhưng không ngăn cản người trên núi rời đi?"
"Đúng là như thế, hắn vốn định đi Trấn U Cốc thử thời vận, lại nhìn thấy một thương đội vốn nên đi tới Hermes bị ngăn lại."
"Xem ra đúng là không phải lãnh chúa làm?" Soule suy nghĩ nói: “Khoan đã... hai tuần trước đó? Lần cuối cùng đám hành thương bán lương đó xuất hiện là lúc nào?"
"Ba ngày trước."
Trong nháy mắt, sắc mặt đại chủ giáo trầm xuống: "Nói cách khác, cửa ải không cho phép bất luận kẻ nào tiến về dãy núi tuyệt cảnh lại cho đám hành thương đó đi qua?"
Đáp án vô cùng đơn giản sống động.
"Bọn họ là cùng một bọn." Chánh án nói: "Ít nhất giống như là cùng một bọn."
"Ở chỗ cửa ải có bao nhiêu người?"
"’Chuột’ chỉ đứng xa nhìn, chừng hơn mấy trăm người."
"Chỉ cần lộ ra cái đuôi là được." Soule Darr đứng dậy: "Truyền mệnh lệnh của ta, triệu tập quân thẩm phán tới!"
"Chủ giáo đại nhân, chẳng lẽ ngài muốn xuống núi?" Chánh án đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng khuyên can: “Giáo hoàng miện ra lệnh cho chúng ta cướp đoạt Coldwind Ridge, sau đó đóng giữ tại chỗ, bảo đảm đường núi thông suốt đồng thời chờ đợi đại quân xuất động... nếu như ngài muốn bắt mấy người đến hỏi một chút tình huống thì điều động một tiểu đội là đủ rồi."
"Ta không chỉ muốn bắt mấy người, còn muốn ép cửa ải của bọn họ thành bột mịn, đây là cái giá lớn phải trả khi trêu đùa Thánh Thành!" Soule không kiên nhẫn phất phất tay: "Đi từ bây giờ thì ngày mốt là ta có thể nhìn thấy đầu lâu của bọn họ treo ở cửa thành —— chuyện này đối với kế hoạch tác chiến của Thánh Thành cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, miện hạ sẽ không trách tội."
"Nhưng mà lỡ như kẻ địch thiết lập mai phục..."
"Mai phục?" Soule đưa mắt nhìn hắn một cái: "Ta từng suất lĩnh quân đội tấn công thành bảo BrokenTooth vương quốc Wolfheart, đó là một trận đánh ác liệt cực kì khó gặm, nhưng dù cho dựa vào hùng quan trùng điệp, người bình thường mai phục cũng chỉ có thể mang đến một chút phiền phức cho quân thần phạt, huống chi là khu vực khoáng đạt bằng phẳng dưới chân núi? Bất luận cử động phục kích quân thần phạt nào cũng không khác gì tự sát, ta lại hi vọng bọn họ có can đảm đó thật mà không phải nghe ngóng rồi chuồn." Nói đến chỗ này, đại chủ giáo dừng một chút: "Nghe rõ thì đi chấp hành mệnh lệnh của ta đi."
"... Vâng, thưa đại nhân."
Nhìn bóng lưng chánh án rời đi, Soule Darr nở một nụ cười lạnh, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đám khinh nhờn đó.
"Coldwind Ridge có đại đội nhân mã xuất động?" Iron Axe nhìn bồ câu to mọng bay vào trong lều.
"Gần như có một ngàn người, groo!" Macy vỗ cánh: "Không có xe vận lương, cũng không có thấy dân binh, bọn họ đều mặc khôi giáp, còn có một số người cõng cự thuẫn và đoản mâu, groo!"
"Cự thuẫn?" Iron Axe kinh ngạc nói: "Lớn bao nhiêu?"
"Ừm..." Macy nghiêng đầu nhìn hắn một cái: "Gần như lớn bằng người, groo."
"Ta biết rồi, làm rất tốt!" Tộc Cát dựa theo lệ cũ, móc một miếng thịt khô ra đưa cho bồ câu, sau đó triệu thân vệ giữ ở ngoài cửa vào: "Thông báo cho doanh trưởng doanh súng kíp Brien và doanh trưởng doanh pháo binh Vannah đến lều vải của ta họp, kẻ địch hành động."
...
Nghe xong tình báo phù thủy cung cấp, Brien không khỏi nhíu mày: "Sao lại tới nhanh như vậy, bệ hạ còn cần hai ba ngày nữa mới có thể đến Trấn U Cốc, pháo cứ điểm cũng chưa có lắp..."
"Đúng là phản ứng của giáo hội nhanh chóng hơn so với chúng ta đoán, nhưng cho dù bệ hạ có hay không có ở đây, chúng ta đều phải hoàn thành chức trách của mình, tuyệt đối không lui lại một bước." Iron Axe bình tĩnh nói: "Cho dù như thế nào đi nữa thì kẻ địch đều không được vượt qua phòng tuyến chân núi một bước."
"Rõ!" Hai người đồng nói.
"Rất tốt, kế tiếp là bố trí tác chiến cụ thể." Iron Axe liếm môi một cái: "Kẻ địch cần bôn ba ít nhất một ngày mới có thể đuổi tới chân núi, cho nên chúng ta có đầy đủ thời gian chuẩn bị sẵn sàng. Thần Phạt Chi Thạch tổng cộng có hơn hai ngàn viên, cố gắng giao cho binh sĩ bố trí ở tiền tuyến, tay súng máy là trọng điểm bảo vệ, nhất định phải đeo thần thạch." Hắn giảng giải kế hoạch lại một lần: "Mặt khác, ta sẽ sắp xếp mười tên binh sĩ có kỹ thuật bắn tốt và một tổ súng máy canh giữ ở bên cạnh tiểu thư Sylvia, căn cứ theo cảnh báo về kẻ địch có uy hiếp lớn của nàng mà chiếu cố trọng điểm, bộ phận còn lại cứ dựa theo quy định lúc diễn tập."
"Ta có câu hỏi!" Vannah chần chờ nói: “Trong đội ngũ kẻ địch, mấy tên gánh cự thuẫn sẽ không phải là..."
"Tám chín phần mười là quân thần phạt!" Iron Axe gật gật đầu: "Dựa theo lời giải thích của tiểu thư Macy thì loại tấm chắn có kích thước như thế thì người bình thường tuyệt đối không thể nào đem theo khi hành quân."
"Đạn có thể đánh xuyên không?" Brien hỏi.
"Trước khi chưa thử thì ai cũng không biết!" Iron Axe không chút do dự đáp: “Nếu như súng kíp không thể tạo thành sát thương hữu hiệu, người của ngươi sẽ chuyển thành cố gắng hết sức cản bước quân thần phạt, để pháo binh đến giải quyết bọn họ."
"Vâng."
"Cuối cùng, phương thức giải quyết vấn đề vẫn là phải dựa vào hoả pháo!" Vannah cười cười: "Giao cho ta đi, đại nhân."
Sáng sớm hôm sau, Danny đã ôm súng trường âu yếm của mình chui vào chiến hào.
Dựa theo sắp xếp hôm qua, hắn nhanh chóng tới vị trí của mình ---- -- -- đầu ở cánh phải chiến hào trong đất, bụi cây và cây thấp ở nơi này đều bị diệt sạch, tầm mắt khoáng đạt, có thể thoả thích xem toàn bộ chiến trường, cực kỳ thích hợp cho việc nhắm bắn chuẩn.
Hắn nhặt mấy viên đá từ dưới chân lên, đắp qua một bên, làm thành một cái ụ nho nhỏ, sau đó gác súng ống ở trên đó, nhắm chuẩn phía trước.
Nhìn qua ống ngắm, Danny có thể nhìn thấy hạt sương đọng trên lá cây dưới đất, nhện đu đưa trên lưới sắt, đường đất đỏ che kín dấu vó ngựa, còn có dãy núi tuyệt cảnh xa xa.
Một vị trí chặn đánh tuyệt vời.
Hắn kéo ổ súng ra, để viên đạn thứ nhất vào trong, tiếp theo chính là chờ đợi kẻ địch xuất hiện.
Là một thợ săn, Danny rất có kiên nhẫn.
Từ lúc được bệ hạ chiêu mộ vào đội dân binh đến này, hắn lần lượt tham dự trận chiến phòng ngự trong Tà Ma Chi Nguyệt, trận đánh chống lại công tước Epic và tấn công vương đô, vũ khí trong tay cũng từ súng kíp đổi thành súng trường mới mới nhất. Bàn về kinh nghiệm chiến đấu, hắn tuyệt đối là số một số hai trong Đệ Nhất Quân, nếu như không phải kiên trì muốn ở tiền tuyến thì hẳn là hắn đã trở thành sĩ quan doanh súng kíp gần với tước sĩ Brien.
Nhưng so với chỉ huy người khác, hắn thích cảm giác bắn giết con mồi hơn.
Từ khoảng khắc sờ đến súng kíp đó trở đi, hắn rất yêu loại vũ khí này.
Sử dụng nhanh gọn, uy lực mạnh mẽ, chỉ cần một đôi mắt tốt và một chút xíu thiên phú là đủ.
Nắm khẩu súng trong tay, hắn có thể cảm thấy lực lượng bành trướng trong lòng mình.