Chương 619
Khi thuyền theo đường sông chậm rãi tới gần Thánh Thành cũ, gạch ngói xanh của đại giáo đường dần hiện ra sau bóng cây.
So với giáo đường mới trên cao nguyên Hermes, nó thường thường không có gì lạ, không có nhà thờ hùng vĩ khí phái, cũng không Tháp Thông Thiên có cao vút trong mây. Chỉ nói về quy mô thì có thể nó còn không lớn bằng giáo đường trong vương đô bốn vương quốc lớn, mà trong lòng đa số tín đồ, cái kiến trúc và tu đạo viện tòa cổ xưa mà uy nghiêm này với diễn võ trường, sở trọng tài tạo thành hành cung dưới đất của thần linh.
Nó tượng trưng cho nguồn gốc của giáo hội, nơi bắt đầu tất cả.
Isabella lại khịt mũi coi thường kiểu nói này.
Bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết được trong ngọn núi cao phía sau đại giáo đường mới là nơi bắt đầu của giáo hội.
Về phần Thánh Thành cũ?
Chỉ là ngụy trang để che giấu tai mắt người khác thôi.
Thuyền buồm đến bến tàu, Isabella đi xuống cầu tàu, cấm vệ cơ quan tới đón tiếp không khỏi sững sờ: "Đại nhân, người thuần khiết khác đâu?"
"Các nàng sẽ đến vào đêm một hai ngày nữa." Nàng nhún nhún vai: "Miện hạ vội vã như vậy, dù sao cũng phải cho các nàng một chút thời gian bố trí hậu sự."
"Nhưng mà đại nhân Angela..."
"Nàng muốn gặp được mỗi người!" Isabella cắt ngang: "Không sai, nhưng nàng không muốn đồng thời nhìn thấy tất cả mọi người."
Lệnh triệu hồi lần này đúng là có chút khó có thể hiểu được, kể từ đó, giáo hội tương đương với từ bỏ khống chế Dawn Kingdom, không có thuốc, quốc vương sẽ chết đi trong giấc ngủ vô tận. Nàng không rõ tại sao Angela đột nhiên muốn thay đổi kế hoạch đã định, mà trong ý chỉ cũng không hề giải thích.
Nàng càng lúc càng giống giáo hoàng chân chính, trong lòng Isabella cảm thấy không vui.
Mặc dù như thế, nàng vẫn lập tức lên đường sau khi khi nhận được mệnh lệnh, tốn một tuần chạy về Hermes.
"Đúng rồi, ngươi biết Thánh Thành xảy ra biến cố gì không?" Khi leo lên lên xe ngựa, Isabella quay đầu nhìn về phía cấm vệ sau lưng.
"Quân tiền trạm của giáo hội giao chiến với quân đội Greyfort dưới chân Coldwind Ridge!" Người sau do dự một chút: "Tình huống cụ thể ngài hãy hỏi đại nhân Angela đi."
"Chẳng lẽ... quân tiền trạm thua?"
Cấm vệ không trả lời nữa mà khẽ gật đầu, sau đó cưỡi chiến mã, quay qua nhìn ra lệnh cho xa phu: "Xuất phát!"
Isabella kéo màn cửa toa xe xuống, trong lòng rất khó hiểu.
Chắc chắn là chi quân tiền trạm này có số lượng quân thần phạt không ít, chỉ khi quân thần phạt bị tổn thất thì mới có thể khiến cho tầng lớp cấp cao của giáo hội có phản ứng.
Nhưng võ sĩ thần phạt cũng không phải là người bất tử, đối mặt những tổn thương vượt qua năng lực chịu đựng thì bọn họ vẫn sẽ bị hao tổn. Từ khi tấn công Everwinter đến nay, Thánh Thành lục tục tổn thất gần trăm tên chiến sĩ siêu phàm, nàng vốn tưởng rằng Angela đã quen, nhưng xem ra bây giờ cũng không phải là như thế. Vấn đề nằm ở trận chiến đấu này tổn thất nghiêm trọng đến mức nào mới khiến cho Angela quyết tâm triệu hồi tất cả người thuần khiết?
Xe ngựa chạy qua đường đi náo nhiệt của Thánh Thành cũ, đi tới gần một doanh trại trên vách đá dãy núi tuyệt cảnh. Nơi này phòng giữ sâm nghiêm, không kém hơn đại giáo đường bao nhiêu, Isabella xuống xe ngựa, đi vào một cái đường hầm được mở xuôi theo vách núi, xuyên qua nhiều cánh cửa sắt, đi vào trong núi lớn.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo của thần thạch hình lăng trụ chiếu rọi, hình dáng nguy nga của Thánh Điện bí mật xuất hiện trước mắt nàng.
Nàng được cấm vệ dẫn lên thẳng tàng thư quán trên tầng cao nhất, đẩy của sảnh hình cung ra, giáo hoàng đương nhiệm đang đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, nhìn như đang suy tư.
"Xem ra ngươi đụng phải một cục xương cứng, ngay cả Dawn Kingdom cũng không để ý tới!" Isabella đi đến bên cạnh Angela, huýt sáo: "Nhưng mà dù như thế nào đi nữa thì ít nhất cũng phải để Thục Nữ và Hắc Sa ở bên đó ổn định thế cục chứ?"
Angela không có trả lời mà là chỉ vào những người dưới Thánh Điện: "Ngươi cảm thấy bọn họ như cái gì?"
Isabella nhíu nhíu mày: "Điều này có liên quan gì đến câu hỏi của ta sao?"
"Nhỏ bé, vô tri, cả ngày bận rộn không ngớt, lại không biết tại sao mình phải bận bịu, giống như là con kiến!" Nàng lẩm bẩm nói: "Đại khái thần linh cũng nghĩ chúng ta như vậy... mờ mịt, vô tri dấn thân vào trong huyết chiến, lại mờ mịt chết đi, không leo lên đỉnh phong thì không thể nào biết được dáng vẻ toàn bộ thế giới. May mắn là bây giờ ta lại tới gần thần ý thêm một bước."
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
"Chỉ cần ta có thể ‘ăn’ tân vương Greyfort, tỷ lệ thắng được Trận Chiến Thần Ý có thể tăng thêm năm mươi phần trăm!" Angela nhếch khóe miệng lên, trong mắt lóe ra ánh sáng: "Ta có cảm giác... là thần linh đưa hắn đến bên cạnh ta."
Isabella trầm mặc một hồi, sau đó trầm giọng nói: "Ta chỉ muốn biết, trận chiến dưới chân Coldwind Ridge, rốt cuộc quân thần phạt tổn thất bao nhiêu?"
"Một trăm năm mươi người bỏ mình, trên đường rút về Thánh Thành lại có mười một người chết đi!" Ánh mắt Angela sáng rực nhìn về phía nàng: "Mà kẻ địch gần như lông tóc không tổn hao gì, cho dù là cự thuẫn hay là ném mâu đều không thể uy hiếp được phòng tuyến của đại quân của Roland."
Trong lòng Isabella chấn động như biển gầm, một trận chiến đấu có thể khiến cho quân thần phạt hao tổn vượt qua tổng cộng số hao tổn trong cướp đoạt Everwinter và Wolfheart, cộng thêm phòng thủ Tà Ma Chi Nguyệt? Một vương tử Greyfort thì sao có thể có được lực lượng mạnh mẽ như vậy?
Phù thủy? Kỵ sĩ? Không, bọn họ hoàn toàn không đáng giá nhắc tới, cho dù là Địa Ngục Khủng Thú cường tráng như núi thì cũng bị võ sĩ thần phạt vây công đến mất mạng, nàng hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra được đối phương làm được bằng cách nào.
"Một loại vũ khí bột tuyết đáng sợ!" Có vẻ như Angela nhìn thấu ý nghĩ của nàng: "Phàm nhân có thể sử dụng, tầm bắn vượt qua một ngàn bước, uy lực có thể nhẹ nhõm đánh tan giáp và thuẫn thiết, gần như không có khoảng cách bắn, người của chúng ta trở thành bia ngắm."
Nghe xong toàn bộ quá trình giao chiến, Isabella hít một hơi thật sâu, trên mặt âm tình bất định, qua hồi lâu mới mở miệng nói: "Cho nên ngươi thua."
"Đối với giáo hội, đúng là một khó khăn, mà phán đoán của Soule Darr cũng quá qua loa!"
"Không, ta không nói chiến đấu!" Nàng cắt ngang: "Mà là ta nói chuyện chúng ta nói trước đó, chỉ có người chiến thắng mới là con cưng của thần, bây giờ xem ra người đó cũng không phải là ngươi."
"Ngươi cảm thấy... Roland Wimbledon có thể lấy được nụ cười của thần hơn ta?" Angela bình tĩnh nói.
"Đừng quên mục đích của chúng ta!" Isabella không nhịn được lên giọng: "Chiến thắng ma quỷ, làm cho nhân loại kéo dài tiếp, còn có phải do giáo hội làm hay không, ta hoàn toàn không quan tâm! Trận chiến đấu này đã sáng tỏ vấn đề, coi như ngươi tập hợp đủ toàn bộ lực lượng, đánh bại, cũng ‘ăn’ Roland thì có lợi ích gì cho trận chiến này? Quân đội và phù thủy của hắn sẽ bị tàn sát hầu như không còn, quân thần phạt cũng không còn lại được mấy người, sau đó thì sao? Không đến nửa năm nữa là một đợt trăng máu khác đến!"
Trong giây lát, nàng thậm chí nghĩ là Angela sẽ giết nàng, nhưng cho đến cuối cùng đối phương cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
"Vậy ngươi muốn ta làm thế nào?"
Im lặng một hồi lâu, sau đó giáo hoàng khẽ hỏi.