Chương 618
Nghe Livia nói xong, Roland không khỏi cảm thán.
Câu chuyện thật không có phức tạp, Gaulon Wimbledon thân là thống soái bộ đội biên phòng, hàng năm đều phải đi Coldwind Ridge hỗ trợ giáo hội đối kháng Tà Ma Chi Nguyệt, trong lúc đó, hắn tới quán rượu tiềm vui thì gặp cô bồi rượu Livia, hai người qua lại với nhau rồi dần rơi vào bể tình.
Đương nhiên, với thân phận của Livia thì gần như không thể nào gả vào hoàng cung, Gaulon cũng không dám lộ ra, chỉ lặng lẽ mua một tòa nhà ở thị trấn, làm sào huyệt ân ái bí mật của hai người. Tình cảm của bọn họ thật bao nhiêu Roland cũng không rõ ràng, nhưng mà trong trí nhớ đúng là Gaulon không có tìm tình nhân khác ở vương đô, thông gia quý tộc cũng bị cự tuyệt hết, thậm chí còn có tin đại vương tử thích nam, đối với một đứa con trưởng thành trong vương thất thì đúng là có chút khó tin.
Mà phong mật thư Livia đưa tới này, nội dung càng kinh dị hơn —— hình như Gaulon khăng khăng muốn cưới phù thủy bình dân này là vương hậu, nếu như chỉ nói miệng một chút thì cũng thôi đi, còn để lại chứng cứ bằng văn bản, nếu như tiết lộ ra ngoài, Wimbledon Đệ Tam tuyệt đối sẽ không cho hắn dễ chịu.
Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, từ khi tin tức đại vương tử bị Deflick phán tử hình truyền đến Bắc cảnh, cuộc sống bình tĩnh của Livia nhanh chóng bị phá vỡ —— chuyện xấu nối đuôi nhau mà tới, đầu tiên là thị vệ Gaulon để lại đi không từ giã, tiếp theo là nơi ở bị ăn cắp, không còn nguồn sống, nàng bất đắc dĩ về tới quán rượu mình làm việc trước đó, làm lại cô bồi rượu.
Kết quả như vậy vẫn chưa xong, hình như ông chủ quán rượu cực kỳ bất mãn với chuyện nàng đột nhiên rời đi trước đó, bắt đầu động tay động chân với nàng, sau đó còn uy bức lợi dụ, cưỡng chế thu nàng vào trong phòng.
Tóm lại nửa năm qua, cuộc sống của Livia cực kì hỏng bét, vợ ông chủ không dám oán giận chồng mình quá nhiều, toàn bộ cơn giận được trút lên người mang danh nghĩa thị nữ là nàng. Mà phần lớn thời gian ông chủ đều làm như không thấy, có đôi khi còn tham gia ức hiếp nàng.
Đương nhiên Roland sẽ không trách nàng ý chí không đủ kiên định, chỉ là một người bình thường không có gì dựa vào, có quá nhiều phương pháp có thể khiến cho nàng khuất phục, dù sao sống sót mới là nhu cầu hàng đầu. Mặt khác, thị vệ biến mất và mất trộm sau đó, chỉ sợ cũng không phải là sự kiện ngẫu nhiên, có thể biết rõ vị trí nàng giấu tiền, đồng thời thừa dịp nàng không có mặt mà quả quyết hạ thủ, tám chín phần mười là nội tặc.
"Như vậy, ngươi muốn cho ta giúp ngươi cái gì?"
Hắn không có chút giao tình nào với Gaulon, nếu tính tứ vương tử thì có thể nói là nửa kẻ địch cũng không đủ. Hắn quyết định giúp đối phương một chút, nguyên nhân chính là vì bản thân Livia —— có thể một đường nhẫn nhịn đến lúc này, kiên trì chờ cơ hội tự cứu, tâm tính rất đáng tán dương.
Huống chi đối với Roland bây giờ, loại chuyện nhỏ nhặt này chỉ là tiện tay mà thôi.
Còn chuyện ‘không gì ngon bằng vợ người’ hắn tuyệt đối không có nghĩ tới.
Hắn thề!
"Ta muốn rời khỏi quán rượu... bệ hạ!" Nàng nói nhỏ: “Ngài có thể giúp ta tìm một công việc mới không?"
"Ngươi xác định còn muốn ở lại Bắc cảnh? Nếu như ông chủ quán rượu lại lưu luyến ngươi không quên, hắn sẽ không bỏ qua ngươi dễ dàng như vậy." Roland giang tay nói, hắn không định tự mình tham gia vào loại tranh chấp dân gian này, như vậy thì quá thấp kém: "Ngươi có thể đi theo đội tàu đến Tây cảnh, ở nơi đó công việc, đồ ăn và nhà ở không thiếu."
Livia do dự một chút, nói nhỏ hơn: "Bệ hạ... ta, ta muốn ở lại chỗ này."
"Ta cảm thấy là nàng đang sợ ngươi." Bên tai vang lên tiếng Nightingale nói thầm: "Đối với người bình thường, dung mạo của nàng ít nhất bằng nửa Edith, ông chủ quán rượu ngấp nghé mỹ mạo của nàng cũng cực kỳ bình thường."
Roland dùng khẩu hình đáp lại, sau đó gật gật đầu: "Vậy được rồi, ta sẽ thông báo cho công tước Calvin Kant, để hắn phái người đưa ngươi đi Thành Evernight. Nếu như sợ hôm nay đi về trễ, Sean có thể tìm cho ngươi một lữ điếm qua đêm."
"Ta sẽ không bao giờ quên sự nhân từ của ngài, bệ hạ!" Nàng quỳ lần nữa, nói: “Nhưng mà... hôm nay ta nhất định phải trở về."
"Không sao!" Roland nhíu mày, quay qua nhìn Sean: "Đưa vị nữ sĩ này một đoạn đường đi."
Khi Livia đi tới cửa, hắn đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, ngươi và Gaulon... có con không?"
Nàng dừng bước chân lại, sau một lúc lâu mới đáp: “Xin lỗi, bệ hạ... ta không thể giữ lại được chút gì từ hắn."
...
Đợi đến khi thân vệ dẫn nàng rời khỏi thư phòng, Nightingale hiện ra thân hình: "Câu nói sau cùng của nàng là nói láo."
"Ừm, có thể nhìn ra được!" Roland bĩu môi: "Nàng không phải là người am hiểu giấu diếm người khác, hơn nữa như vậy mới giải thích được tại sao nàng lại bị ông chủ quán rượu bức hiếp."
"Bởi vì đứa nhỏ?"
"Hẳn ông chủ quán rượu biết lúc ấy người đưa nàng đi là đại vương tử Gaulon Wimbledon, hắn vô cùng rõ ràng nếu như để cho Deflick phát hiện chuyện này chuyện này, đứa nhỏ tuyệt đối chỉ có một con đường chết. Mà Livia vì giữ lại kết tinh tình yêu của nàng và Gaulon thì chỉ có thể chấp nhận điều kiện của đối phương, ta đoán mọi chuyện là như vậy."
"Cần ta đi tìm hiểu không?" Nightingale hỏi.
Roland nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, dần dần nhếch khóe miệng lên: "Ngươi đang lo lắng ta giống như Deflick, định giữ bí mật này vĩnh viễn sao? Ngay cả người nhà của công tước Llane, đến nay vẫn còn bị giam lỏng trong Thành Neverwinter kìa. Yên tâm, ta sẽ không xuống tay với những người vô tội này."
Bản thân hắn không thích kiểu quân vương cổ đại hay mượn cớ diệt cỏ tận gốc, huống chi đứa nhỏ do một cô gái bình dân sinh ra không có uy hiếp gì với vương vị.
"Nếu như là mệnh lệnh ngươi chính miệng nói ra, cho dù là cái gì thì ta cũng sẽ chấp hành!" Nightingale chậm rãi nói.
"Ta hiểu!" Roland nắm tay của nàng, để lên đầu vai của mình: "Vậy thì... xoa cho ta đi."
Livia trở lại nhà gỗ di chuyển dân ở tạm, tiếng bước chân kinh động đến đứa nhỏ đang ngủ say.
"Oa —— —— oa —— —— "
Đứa nhỏ khóc lớn lên.
"Đáng chết, bắt nó ngậm miệng!" Tiếng bà chủ gào vang trong buồng: "Nếu không ta nhét nó vào trong bồn cầu, sau đó ném xuống sông!"
"Xin, xin lỗi, ta dỗ nó ngay."
Livia không để ý tới ban đêm Trấn U Cốc rất lạnh, vội vàng cởi váy dính đầy bùn, ôm đứa nhỏ vào trong ngực. Đứa nhỏ này quen tay hay việc, kề sát vào, bắt đầu tìm kiếm nguồn ăn.
Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ông chủ vẫn chưa về, cuối cùng mình cược đúng rồi.
Từ khi rời khỏi Coldwind Ridge, tính tình của hắn càng ngày càng táo bạo, cũng đặt nhiều tinh lực ở quán rượu và trong sòng bạc nơi đó, ngay cả số lần đụng tới nàng cũng ít lại rất nhiều. Chính vì vậy, Livia mới dám chờ đến đêm rồi chuồn ra khỏi nhà gỗ, đến thành bảo năn nỉ đệ đệ Gaulon giúp nàng một tay.
Nàng cũng không dám lộ ra sự tồn tại của đứa nhỏ, cũng không dám theo đối phương đến Tây cảnh, nơi đó là địa bàn của quốc vương, lỡ như bệ hạ muốn gây bất lợi cho đứa nhỏ, nàng hoàn toàn không còn sức phản kháng.
Livia ôn nhu vuốt ve đầu của đứa bé, dưới ánh trăng mờ tối, có thể nhìn thấy từng sợi tơ bạc trên đầu nó —— đó là biểu tượng huyết mạch Wimbledon.
Đáng tiếc Gaulon không thể chờ đến giờ phút này, khi thư của hắn đến Coldwind Ridge thì nàng mới biết mình mang bầu đứa con của vương tử.
Ăn uống no đủ, đứa nhỏ hừ một tiếng, nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.
Livia cúi đầu xuống, hôn trán đứa nhỏ.
Nàng sẽ một mình nuôi dưỡng hắn thành người, cho dù phải trả giá như thế nào.