Chương 678
Khi cuối thu đã sắp tàn, thành Neverwinter đón chào một người khách đã lâu không thấy.
Nữ thương nhân Margaret.
Đối với người bạn đầu tiên tìm đến thành, và mang theo phần thưởng phong phú đến thị trấn biên giới đang gặp khó khăn, Roland dành cho quy cách tiếp đãi rất cao, không chỉ có quân đoàn 1 bắn đại bác chào đón, hắn còn đích thân tới bãi cạn và đón nàng lên lâu đài.
Margaret mỉm cười nói:
- Ngài thật khách sáo, thưa Bệ hạ. Ta chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi.
Roland thoải mái trả lời:
- Nếu không có sự giúp đỡ của nàng, Tây cảnh rất khó phát triển được như ngày nay. Thành Neverwinter không bao giờ phụ lòng tình hữu nghị.
Cho dù là việc mua lương thực quy mô lớn lúc ban đầu, hay việc cho thuê mượn nhiều tàu thuyền để chuyên chở nạn nhân sau đó, tất cả đều được hoàn thành dưới sự hỗ trợ đắc lực của thương hội Margaret. Ngay cả Tassa có thể có được chỗ đứng vững chắc ở vương đô cũ cũng không thể tách khỏi những mối liên hệ và hỗ trợ của Margaret. Mặc dù những việc này không phải được cung cấp miễn phí, nhưng Roland rất rõ ràng rằng có nhiều việc chi dựa vào tiền thì không thể làm được.
Margaret cúi người nói:
- Thật vinh dự khi được ngài gọi là bạn. Lần này ngoại trừ việc thực thi hợp đồng nước hoa đã kí kết trước đó, ta còn mang đến cho ngài cơ hội kinh doanh mới.
Nàng chỉ tay về phía sau:
- Họ đều là những thương nhân nổi tiếng nhất ở Fiordland, và họ rất hứng thú đối với kế hoạch tàu bằng hơi nước của ngài.
Roland mỉm cười:
- Vậy sao? Lát nữa nhờ nàng hãy giới thiệu một lượt cho ta.
Theo thói quen của hắn, lúc giao thiệp với thương nhân đều là vừa ăn vừa nói. Sau khi vào phòng khách, chiếc bàn dài đã bày đầy đủ loại thức ăn ngon, những vị khách nước ngoài này có vẻ rất hài lòng vì không cần ăn cá, lại thêm việc Fiordland cũng không thịnh hành lễ nghi quý tộc, lúc mới bắt đầu họ còn cố gắng kiểm soát bản thân để mà biểu hiện thanh lịch nhất có thể. Sau vài ly rượu, bầu không khí càng lúc càng náo nhiệt, những lễ nghi bắt chước kia đều bị quên sạch sau đầu.
Roland ngược lại hoàn toàn không bận tâm về những việc này, so với những quy tắc bàn ăn rườm rà trong cung điện, hắn càng thích môi trường ăn uống sôi động hơn.
Trong cuộc trò chuyện, hắn cũng hiểu được đại khái về nhóm thương nhân đến thăm viếng. Ngoại trừ Garmore và Marlan là 2 thương nhân Crescent Bay đến viếng thăm Biên Thùy Trấn sớm nhất, còn có thương hội đến từ đảo Sunset và thành phố Shallow Water. Hai hòn đảo, một ở phía Nam và một ở phía Bắc, tiếp giáp với Crescent Bay, hình thành một vòng kinh doanh liên kết chặt chẽ.
Là nơi cư trú ban đầu của người dân Fiordland, mặc dù ba hòn đảo có diện tích không lớn nhưng dân số và sức mạnh của chúng thuộc hàng đỉnh cao ở Fiordland, sự cạnh tranh giữa các bên cũng khá kịch liệt, điều này có thể được nhìn thấy từ quy mô của hai hạm đội còn lại. Mỗi con tàu dừng đậu tại cảng Bãi Cạn đều là con tàu biển ba cột buồm, mỗi tàu đều chở được gần 300 người và trọng lượng hàng hóa như nhau – một con tàu buồm như vậy đã có giá gần 5.000 rồng vàng, chưa bao gồm thủy thủ. Rõ ràng đang cạnh tranh thể diện và thể hiện sức mạnh, thương hội hai nhà này đều không muốn xếp sau Crescent Bay chút nào.
Khi món tráng miệng được dọn ra đồng nghĩa với việc cuộc hội đàm chính thức bắt đầu.
- Nghe Margaret nói, các ngươi đều muốn mua động cơ hơi nước?
Nibelon - người đứng đầu thương hội thành phố Shallow Water trả lời trước:
- Vâng, thưa Bệ hạ. Nhưng không chỉ là động cơ hơi nước, bọn ta cũng muốn có được tàu hơi nước Ngài đã bán cho Crescent Bay.
Etier của thương hội Sunset không muốn rớt lại phía sau:
- Ta nghe nói rằng chi phí cải tạo mà ngài đưa ra là 1.800 rồng vàng? Đảo Sunset sẵn sàng tăng thêm 200, dùng giá 2000 rồng vàng để caỉ tạo năm con tàu. Thương hội có thể đặt cọc trước một nửa số tiền.
Rõ ràng là họ đang đề cập đến tàu hơi nước guồng nổi mà Crescent Bay mua cách đây một năm, đối với Roland mà nói thì đây là kĩ thuật sắp bị đào thải, có thể dùng lô đơn đặt hàng này để đào tạo công nhân và tiện thể kiếm được một món tiền lớn, đúng là một giao dịch rất lời.
- Sẽ mất hai đến ba tháng để cải tạo một con tàu guồng nổi, và cần thời gian khoảng một năm cho năm con tàu. Nếu các ngươi có thể chấp nhận, thì Barov -người đứng đầu tòa thị chính sẽ cùng các ngươi ký hợp đồng này.
Etier hắng giọng:
- Không sao cả, nhưng đảo Sunset còn có một yêu cầu nhỏ khác. Bọn ta hy vọng rằng Ngài có thể sử dụng các thợ thủ công của Fiordland để hoàn thành việc cải tạo con tàu.
Roland nhướng mày:
- Ý ngươi là gì?
- Giống như nhà máy sản xuất động cơ hơi nước của Crescent Bay, bọn ta cung cấp cho Ngài một nhóm thợ thủ công. Những con tàu họ cải tạo được ưu tiên sử dụng ở Đảo Sunset và khi đến thời hạn 10 năm, họ sẽ được tự do lựa chọn đi hay ở.
Nibelon nói:
- Thành phố Shallow Water cũng hy vọng rằng hợp đồng được ký kết theo cách này. Năm con tàu chỉ là lô đặt hàng đầu tiên. Nếu Ngài có thể đáp ứng yêu cầu của bọn ta, mỗi năm sẽ có ít nhất năm con tàu tiếp nhận cải tạo.
Thì ra là vậy, Roland nghĩ, vì vậy đây là một đơn hàng lớn kéo dài mười năm với giá trị giao dịch hàng năm lên đến 10.000 rồng vàng, và mười năm nữa bọn họ sẽ có được phương thức cải tạo chi tiết, để không đến nỗi bị người khác khống chế mãi.
Nhưng thực tế thì hắn căn bản không để ý việc truyền bá phương pháp này ra ngoài, so với tuabin hơi nước đang được nghiên cứu sản xuất và động cơ hơi nước ba giãn nở đã được đưa vào sản xuất, thì rõ ràng tàu guồng nổi đã lạc hậu so với thời đại.
Mục đích của hợp đồng mười năm ban đầu của hắn với Crescent Bay là dùng mười năm này để những người thợ thủ công thích nghi với cuộc sống ở phương Tây, để họ không muốn quay trở lại Fiordland và cuối cùng là trở thành một thành viên của thành Neverwinter, chứ không phải vì ngăn chặn rò rỉ kỹ thuật.
Kỹ thuật tách rời với cơ sở công nghiệp cũng chỉ là một tòa lâu đài nhìn có vẻ xinh đẹp ở trên bầu trời.
Nghĩ đến đây, Roland gõ bàn:
- Về nguyên tắc thì không có vấn đề gì nhưng chúng ta có thể thực hiện một số thay đổi về chi tiết, chẳng hạn như thay thế 10 năm bằng 5 năm...
Nói đến đây, trên gương mặt của hai vị thương nhân lớn hiện rõ sự vui mừng, đối với họ, có thể nắm được kỹ thuật cải tạo tàu hơi nước sớm đương nhiên là lựa chọn tốt hơn.
- Chỉ cần thành Shallow Water và đảo Sunset bằng lòng giữ thợ thủ công ở phương tây thì ta có thể giảm giá 20% cho các ngươi, thế nào?
- Cái này…
Hai người đột nhiên có chút do dự. Dù sao cũng không dễ đào tạo thợ thủ công như vậy. Vài trăm người để rút ngắn thời gian 5 năm, cộng thêm mỗi năm họ tiết kiệm được 2000 rồng vàng. Trong một lúc họ không dám chắc chắn giao dịch này có lợi với họ hay không.
Nibelon nói:
- Bệ hạ, ta có thể thảo luận với những người còn lại trong thương hội trước khi đưa ra câu trả lời cho ngài không?
Roland làm một tư thế tay mời cứ tự nhiên:
- Tất nhiên là được
Etier bước theo ra khỏi phòng khách:
- Cũng cho phép ta tạm thời cáo lui
Hắn nhìn Garmore và Marlan:
- Vậy thì...Có vẻ như mục đích chuyến đi của hai ngươi không phải là tàu hơi nước?
Khi hai thương hội đang tranh cãi về chuyện làm ăn, đại diện của Crescent Bay luôn tỏ ra rất bình tĩnh, thỉnh thoảng mở lời đều nói về việc giao dịch khi xưa với thị trấn biên giới, cảm giác họ không phải đến để bàn chuyện làm ăn mà đến nói chuyện gia đình. Cách làm đánh vào tình cảm này dĩ nhiên khơi dậy sự tò mò của Roland.
Garmore nhấp một ngụm rượu trắng:
- Không, thưa Bệ hạ, chúng ta cũng đến đây vì tàu hơi nước, nhưng không phải tàu guồng nổi làm bằng gỗ. Crescent Bay muốn một con tàu thép kiên cố không thể phá hủy có thể tránh được gió bão – chính là cái mà ngài chế tạo cho Thunder đại nhân.
Ngay khi những lời này vừa được thốt ra, sắc mặt của Margaret đột ngột thay đổi.