Chương 691
Câu này làm Số bảy mươi sáu ngạc nhiên một chút
Xem ra không chỉ có một người kiểm tra?
Nhưng 400 năm rèn luyện đã giúp nàng học được cách che giấu cảm xúc từ lâu, chưa kể chỉ cần tâm niệm thay đổi, cơ thể và ý thức sẽ tách ra – chỉ dựa vào việc đột ngột dò hỏi bất thình lình thì rất khó để nàng lộ ra sơ hở.
Đầu tiên Số bảy mươi sáu giả vờ ngạc nhiên, sau đó miễn cưỡng lấy chiếc nhẫn từ trong áo choàng ra, do dự hồi lâu mới nói:
- Ta lấy trộm nó từ… “Black Money”.
Cùng lúc đó, đánh giá của nàng về Liên minh Phù thủy lại tăng lên một cấp độ, lúc mới bắt đầu nàng cho rằng sự chào đón của họ quá tùy tiện, bây giờ xem ra không phải như vậy. Một phù thủy có thể phân biệt lời nói dối, còn một phù thủy có khả năng nhìn xuyên thấu, như vậy xem như đã đủ cẩn thận rồi.
Phù thủy tóc xanh dài cầm chiếc nhẫn trên tay nàng xem xét kỹ lưỡng một hồi:
- Black Money? Cái này… hình như là một viên ma thạch, nhưng nhìn lại không quá giống.
Số bảy mươi sáu đột nhiên nhíu mày trong lòng. Bọn họ vậy mà biết sự tồn tại của ma thạch? Lần này hơi phiền phức rồi. Tuy rằng phương thức kích hoạt của nó không giống với ma thạch bình thường, nhưng chỉ cần cân nhắc một chút sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra tác dụng của nó. Phải chuyển hướng sự chú ý của họ, thứ đồ vật này nàng không có cái thứ hai đâu.
- “Black Money” là triển lãm mặt đất mà ta từng ở…Nơi đó thường đấu giá những đồ vật được khai quật từ di tích cổ đại. Ông chủ thường nói rằng chúng có sức mạnh đáng kinh ngạc, và những thứ càng lạ thường thì càng được người mua ưa chuộng. Hơn nữa, họ thỉnh thoảng đấu giá ... đấu giá …
Wendy hỏi:
- Cái gì?
Số bảy mươi sáu thì thào:
- Đấu giá phù thủy.
Nghe những lời này, bốn người họ lộ rõ vẻ tức giận không che giấu được trên khuôn mặt, và sự chú ý của họ trên chiếc nhẫn cũng giảm đi vài phần. Hiển nhiên các nàng đều ghét cay ghét đắng việc phù thủy bị mua bán làm nô lệ. Từ khía cạnh này cho thấy rõ, tổ chức phù thủy ở thành Greyfort sẽ không tán đồng cách làm của Falling Star City.
Amy nói:
- Số bảy mươi sáu không hề nói dối, ta suýt chút nữa đã bị “Black Money” bán đấu giá cho giới quý tộc. May mắn ngài Đại sứ đã cứu ta.
Phù thủy tóc vàng lạnh lùng nói:
- Sớm muộn gì họ cũng sẽ bị quả báo.
Số bảy mươi sáu giả vờ rụt rè:
- Chiếc nhẫn đó …
Phù thủy tóc xanh nhún vai, ngược lại không có ý chiếm giữ làm của riêng, lại đem chiếc nhẫn trả lại vào trong tay nàng:
- Mặc dù tiểu thư Akesha chắc chắn sẽ quan tâm thứ này, nhưng hãy đợi cho đến khi ngươi quen thuộc với thành Neverwinter rồi tính.
Số bảy mươi sáu hơi ngạc nhiên, Akesha? Cái tên này nghe quen quen, như thể đã thấy ở đâu rồi.
Wendy trấn an:
- Ta bảo đảm, các ngươi sẽ không bao giờ gặp phải chuyện như vậy nữa, ở trong thành Neverwinter sẽ không ai dám đánh chủ ý lên người các ngươi, Roland bệ hạ kiên quyết tin tưởng thời đại phù thủy và người thường sinh sống cũng nhau sẽ đến nhanh thôi – khi đó, không chỉ ở Tây cảnh Greyfort, mà toàn bộ vương quốc, sẽ không còn ai xem các ngươi là nanh vuốt của ma quỷ.
Broken Sword nửa tin nửa ngờ hỏi:
- Thật sự sẽ có một ngày như vậy sao?
Wendy cười:
- Tất nhiên, Liên minh phù thủy được thành lập vì mục đích này. Tóm lại, ta đưa các ngươi về nơi nghỉ ngơi trước đã.
…
Số bảy mươi sáu từ từ di chuyển lên cáng và được các thủy thủ khiêng ra khỏi khoang tàu. Khoảnh khắc rời thuyền buồm, cô cuối cùng cũng nhìn thấy toàn cảnh bến tàu - tuyết rơi dày đặc trên bầu trời cũng không khiến thành phố trở nên lạnh lẽo, hàng chục người xếp hàng dọc theo bến tàu, quét sạch tuyết rơi trên mặt đất. Xa hơn là những con tàu chở hàng kỳ lạ cập bến để dỡ hàng, giống như lời Amy đã nói, chúng không có cột buồm và cánh buồm cao chót vót, nhưng chúng có thể đi lại thong dong trên sông.
- Những chiếc tàu đó dường như không có mái chèo …
- Hơn nữa chúng giống như được làm bằng đá?
Các phù thủy đè thấp âm thanh nghị luận, và nàng thấy rõ một nụ cười tự hào trên khuôn mặt của Wendy - nụ cười cho dù trải qua gió tuyết vẫn còn bao hàm ấm áp.
Nhưng mà, làm cho Số bảy mươi sáu ngạc nhiên không chỉ mỗi điều này.
Khi cả nhóm tiến vào thành phố, khung cảnh của Thành phố Neverwinter dần dần hiện ra trước mặt cô.
Tòa Vương đô mới này khác hẳn với thành phố phàm trần hay thánh địa Hội Liên Hợp mà cô từng thấy trước đây, những con đường rộng rãi và kiên cố, thẳng tắp giống như một đường thẳng đứng màu đen, những bông tuyết rơi xuống liên tục hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc đi lại trên con đường, tuyết rơi trên mặt đất được chất đống hai bên đường một cách trật tự, trông như từng bao từng bao đất nhỏ màu trắng.
Những cái cây lớn rõ ràng được trồng để làm đẹp, được xếp thẳng hàng, trên thân cây trơ trụi treo đầy những dải ruy băng rực rõ. Có thể tưởng tượng rằng đến mùa hè, nơi đây sẽ tràn đầy cỏ xanh, và những nhánh cây so le trên đỉnh đầu sẽ tạo thành một mái hiên thiên nhiên che nắng.
Từng ngôi nhà gạch vuông vức dựng cạnh nhau, gần như lớn nhỏ như nhau, ngoài ra, Số bảy mươi sáu thậm chí không nhìn thấy một ngôi nhà thông thường hay một túp lều tranh dột nát.
Rõ ràng là tháng của ma quỷ, nhưng vẫn có rất nhiều bóng người mặc kệ tuyết rơi đi lại trong thành phố, không ít người khi đi ngang qua vai các nàng còn bước đi chậm lại, và gật đầu chào hỏi phù thủy tóc đen. Họ biểu hiện chân thành và nhiệt tình, bộ dạng hoàn toàn không giống bị quyền lực áp chế và miễn cưỡng phải làm.
Đây là điều khiến nàng để ý nhất.
Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến cảnh phù thủy và người phàm sống ngang hàng với nhau - mặc dù nàng nghe nói rằng trong trận chiến Thần Ý lần thứ nhất, phù thủy và người phàm cũng có khoảng thời gian không can thiệp vào nhau, nhưng rốt cuộc đó cũng là chuyện tám chín trăm năm trước. Hơn nữa thành phố này dường như tiến một bước xa hơn, không chỉ là chia thành mà sinh sống, mà hòa nhập với nhau như một thể.
Nàng đột nhiên nhớ lại những lời của Wendy - “Roland bệ hạ kiên quyết tin tưởng thời đại phù thủy và người thường sinh sống cũng nhau sẽ đến nhanh thôi”
Hóa ra đây không phải một lời nói đùa, ở Thành phố Neverwinter đang dần dần có xu thế hiện thực hóa.
Trong chuyến hành trình bằng tàu kéo dài hơn một tháng, nàng đã có những hiểu biết nhất định về tứ hoàng tử của Greyfort: từ vị lãnh chúa biên giới ít người biết đến trở thành vị vua được vạn dân chú ý, nếu trước mắt chỉ là một cuộc chiến tranh cấp thấp giữa những người phàm tục, vậy thì cuối cùng đánh bại Giáo hội có đông đảo quân thần phạt, như vậy có thể chứng minh sức mạnh cường đại của hắn – lẽ nào tất cả những điều này có liên quan đến hiện tượng trước mặt ư?
Nếu không phải vì cố kị giả bệnh, Số bảy mươi sáu gần như muốn ngồi dậy tỉ mỉ quan sát tòa thành này.
Theo Pasha, sớm muộn gì các nàng cũng phải tiếp xúc với người phàm, để đánh bại ác quỷ, có thể tạm thời che đậy quá khứ của Hội Liên Hợp. Dù sao thì đại địch trước mắt, các nàng không thể dễ dàng rời khỏi di tích mê cung, muốn trong thời gian ngắn ngủi xoay chuyển đống hỗn độn do Falling Star City để lại vốn chẳng dễ dàng, và các phù thủy chỉ cần có thể tiếp tục kéo dài, sẽ có một ngày có thể tái tạo vinh quang của Taquila. Về điểm này, cả Akashri đại nhân và Natalia đại nhân đều có cùng quan điểm.
Sau khi đến tòa nhà của sứ giả, Số bảy mươi sáu và Hero được bế trở lại giường, và ba phù thủy khác quây quần bên lò sưởi đang cháy rực, hào hứng thảo luận về những gì họ đã nghe thấy được dọc đường. Không hề nghi ngờ, chỉ trong một thời gian ngắn, thành Neverwinter đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng họ.
Không lâu sau, Wendy dẫn theo một cô bé bước vào phòng:
- Đây là Nanawa, cho dù là vết thương mới hay vết thương cũ, nàng ấy đều có thể chữa lành lại như cũ.
Amy nóng lòng chạy đến bên giường vén ra tấm chăn bông đắp trên người Hero:
- Gãy chân cũng được sao?
Cô bé đưa tay ra thử, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không, trừ khi các ngươi vẫn giữ cái chân bị gãy của nàng ấy. Nếu mất đi toàn bộ chi bị cụt, ta chỉ có thể nối lại chứ không thể tái sinh.
- Ý ngươi là, bắt buộc phải tìm hai cái chân mới cho nàng ấy mới được?
Nanawa nghiêm túc trả lời:
- Uhm, tốt nhất là vừa mới chặt đứt.
Đó rõ ràng là một âm thanh trẻ con, nhưng lại khiến những phù thủy có mặt nhất loạt rùng mình.