Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 82

Chương 82


Là người duy nhất có kinh nghiệm đi biển chuyên nghiệp, Lightning xung phong đảm nhiệm vai trò hoa tiêu cho tàu.
Thật ra chính nàng cũng rất có hứng thú với chiếc xà lan tạo hình cổ quái làm bằng vật liệu kỳ lạ này. Mặc dù nhìn cực kỳ thô sơ cục mịch nhưng mà vẫn có đầy đủ thiết bị một con tàu cần có, còn việc chạy được hay không thì nàng không thể nào đoán nổi. Nói cho cùng ngày xưa trên biển nàng cũng chỉ là một người đứng trên tàu nhìn thôi chứ cha nàng luôn luôn từ chối mỗi khi nàng muốn thử nghiệm lái tàu hay leo cột buồm.
Theo đúng truyền thống tàu mới hạ thủy, Lightning đập vỡ một chai rượu lúa mạch ở đầu thuyền rồi hạ lệnh giương buồm. Carter thân làm chỉ huy rất là không muốn bị cô bé con này giành mất vai trò, nên ngay sau khi cô nàng hô xong anh chàng kỵ sĩ cũng ráng hô thêm một câu mệnh lệnh giống y chang.
Buồm của tàu Little Town làm hoàn toàn bằng da động vật, chủ yếu là da trâu và da dê và có thêm một chút đặc sản của trấn Bentham như da sói da gấu các kiểu. Vì vậy nhìn cánh buồm màu sắc loang lổ không đồng đều, pha trộn lẫn nhau hệt như một miếng vải rách vá chằng vá đụp. Buồm hình thang, chính giữa được ngăn cách bằng bốn cây gỗ dùng làm xà ngang, dây thừng xuyên qua vòng sắt trên đỉnh cột buồn thả xuống tại boong thuyền. Chỉ cần kéo dây thừng là có thể căng mặt buồm lên ngay.
Bởi vì cố gắng đơn giản hóa thao tác điều khiển, hai cánh buồm của tàu Little Town đều là buồm đơn, đứng song song với nhau trên cùng trục trung tâm. Bình thường thuyền thiết kế hai cột buồm song song như vậy sẽ làm cho một trong hai cánh buồm rất ít ăn gió, gần như là mất đi tác dụng. Tuy nhiên với khả năng điều khiển gió của Wendy hỗ trợ thì lại khác, ngược lại làm cho động lực phân bố đồng đều ở hai bên trung tâm thuyền giúp cho người lái dễ dàng điều khiển phương hướng.
Lightnight thấy buồm đã căng lên liền chỉ huy công nhân đứng trên bờ cởi bỏ dây neo. Thời tiết hiện tại không tệ, trên trời lâu lâu có vài bông tuyết bay xuống, dưới tác động của gió nhẹ và dòng nước tàu chậm rãi rời đi khỏi bờ.
Cô bé hạ xuống cạnh Brian, hô lớn: “Toàn bộ mạn phải!”
Carter cũng hô theo: “Toàn bộ mạn phải!”
“Hả, toàn bộ mạn phải nghĩa là sao?” Brian gãi đầu, “Là đánh tay lái mấy vòng về bên phải?”
“Không, là đánh tay lái hết mức về bên trái,” Lightning ôm trán nói, “Thôi, để đó tôi xử cho.”
Nàng quên mất là tất cả mọi người đều là người mới chưa điều khiển tàu bao giờ, ngay cả mệnh lệnh cơ bản nghe cũng không hiểu rõ. Nếu như là một chiếc tàu hai cột buồm bình thường có khi hiện tại ngay cả buồm còn chưa trải ra được nữa kìa. Vậy mà ở đây chỉ có chưa đến mười người còn có thể làm cho tàu thuận lợi ra khỏi bờ, nói cho cùng là do sự độc đáo trong thiết kế của tàu Little Town.
Nàng tự mình cầm tay lái còn cao hơn cả nàng, hai chân không chạm đất, hơi nghiêng người xoay tròn – tay lái to lớn vốn rất nặng nề đối với phái nữ, lại trong tình trạng không có máy móc hỗ trợ lực tác động phải vượt qua lực cản của nước để vặn bánh lái bằng sắt dưới nước. Tuy nhiên tất cả những thứ này đối với Lightning vốn có thể bay thì lại không thành vấn đề. Nàng để ý đến miếng ngăn đề phòng trật tay lái phía dưới, đột nhiên hơi có chút tò mò, nghe nói con tàu này là do hoàng tử điện hạ tự mình lắp đặt, sao anh ta có thể hiểu rõ ràng những chi tiết như thế này nhỉ? Cho dù có là thủy thủ đi biển năm này tháng nọ cũng chưa chắc nắm rõ được cấu tạo từng bộ phận của một con tàu.
“Chị Wendy, nổi gió lên.”
Wendy nửa khóc nửa cười đứng trên đỉnh tàu, té ra đây là lý do điện hạ hỏi mình có bị bệnh sợ độ cao hay không. Dùng năng lực của mình đến đẩy thuyển buồm? Nghĩ đến những việc lặt vặt bình thường mình hay làm như tạo gió thổi thịt khô, thổi khô quần áo .v.v. đột nhiên lại có cảm giác tương phản rất kỳ diệu. Nàng đưa hai tay ra, vào trạng thái luyện tập ngày thường, để cho gió thổi đều từ dưới chân đến đỉnh đầu, cố hết sức làm cho hai cánh buồm nhận được sức gió bằng nhau.
Nói thật ra, Wendy không nghĩ là cái yêu cầu có vẻ đơn giản như vậy khi thực hiện lại vô cùng khó khăn thế này.
Mặc dù đã thức tỉnh năng lực từ mười lăm năm trước thế nhưng nàng chưa bao giờ thử nghiên cứu tìm hiểu và khống chế sức mạnh của mình. Dù là tạo ra luồng gió bao vây tảng đá tấn công địch nhân hay là tạo ra bão táp đem địch nhân cuốn đi, đều như nhau chỉ cần phóng ra thật nhiều ma lực là được. Còn khi làm việc vặt thì sức gió lớn nhỏ tùy ý, chỉ cần hoàn thành mục đích là được. Nhớ đến dáng vẻ chăm chú luyện tập của Anna, Wendy đột nhiên cảm thấy hơi có chút xấu hổ.
“Việc đầu tiên cô phải làm, chính là luyện tập năng lực của mình cho đến khi hoàn toàn nắm giữ được nó – giống như Anna vậy.”
Té ra đây không phải chỉ là nói cho vui mà thôi.
Vậy thì bắt đầu từ bây giờ đi… Nàng hít một hơi thật sâu, tập trung tất cả tinh thần vào việc cảm ứng gió.
Mặc dù sức gió cũng chưa hoàn toàn cân đối nhưng cánh buồm vẫn căng phồng lên, không ngừng tác động lực khiến cho cột buồm phát ra âm thanh kẽo kẹt liên hồi, đầu thuyền bắt đầu quay dần về bên phải.
“Thật sự di chuyển được rồi,” Carter cảm thán nói.
“Điện hạ quả thật biến tảng đá thành tàu, còn làm cho nó nổi trên mặt nước nữa,” ngài Pyne vuốt râu cười nói, “Liệu còn có chuyện gì mà ngài ấy không làm được hay không?”
Tàu Little Town cách bờ sông ngày càng xa, dần dần chạy ngay chính giữa đường sông.
Wendy chỉ có thể tạo ra gió, nhưng lại không thể làm cho gió bắc đang thổi biến mất, dưới sự tác động của hai luồng gió hướng tàu đi cũng không phải thẳng tắp mà phải điều chỉnh liên tục bằng tay lái. Điều này Lightning không cách nào giải thích cho rõ, chỉ có thể đế cho Brian tự mình cảm nhận. Vì để cho hắn mau chóng nắm được cảm giác này, cô bé đầu tiên chỉ huy hắn điều chỉnh tay lái vài lần, cảm nhận góc độ xoay tròn của bánh lái và thay đổi tương ứng của đầu thuyền rồi từ từ điều chỉnh dần thêm.
Sau khoảng một tiếng đồng hồ di chuyển trên sông Xích Thủy, Wendy không còn chịu đựng nổi nữa.
Không phải do tiêu hao hết ma lực, mà là sức chịu đựng của thân thể.
Cho dù có quấn toàn thân thành cái bánh chưng cũng không cách nào hoàn toàn ngăn cản được ảnh hưởng của gió lạnh. Lớp vải bông trên người nàng đã phủ một tầng bông tuyết mỏng manh, tay chân đông cứng sắp mất hết cảm giác, nàng đứng lung lay trên đó như sắp đổ xuống. Nếu không phải nhờ Lightning phát hiện trạng thái của Wendy khác thường khi đang bay tuần tra trên không, có khi nàng còn ráng kiên trì đến bất tỉnh mới thôi.
Lightning nhanh chóng bay đến bên cạnh Wendy, ôm chặt thân hình nàng rồi hô lớn cho Brian cập bờ.
Brian đánh tay lái về bên phải, đầu thuyền từ từ quay dần qua trái. Lightning mang theo Wendy bay xuống nấp ở boong thuyền, dù sao có thể tạm tránh gió lạnh, giúp cho nhiệt độ cơ thể không tiêu hao quá nhanh. Hơn nữa cập bờ là một thao tác cần phải điều chỉnh rất tinh tế, Lightning làm sao dám giao cho một người vừa mới học cách điều khiển cơ chứ - mặc dù chính cô cũng chẳng phải giỏi giang gì hơn ai.
Sau một hồi mò mẫm, cuối cùng tàu Little Town cũng cập bờ, thời điểm chạm bờ sông tất cả mọi người đều run sợ. Thân thuyền va chạm mạnh phát ra tiếng vang rất lớn, may là nhìn qua có vẻ không có vấn đề gì. Mọi người nhanh chóng tháo buồm xuống, lấy đà nhảy lên bờ.
Điều may mắn trong bất hạnh là từ đầu đến giờ mọi người cũng không phải là đi thẳng một lèo mà tranh thủ tập luyện quay đầu qua lại trên sông, cho nên tàu Little Town cũng chưa đi được quá xa khỏi điểm xuất phát.
Lightning ôm Wendy bay thẳng đến tòa thành, Carter nhìn qua chiếc tàu bằng đá thở dài, không có sự hỗ trợ của phù thủy bọn họ đừng nghĩ đến chuyện đem tàu lái trở về bến.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất