Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 83

Chương 83


Mùa đông đối với đa số người dân phương Bắc đều là thời gian không có thu hoạch gì, nhất là người ở gần cao nguyên Hermes. Tà Nguyệt không chỉ mang đến mưa tuyết liên miên không ngừng, mà còn đem đến lạnh giá, đói khát cùng tử vong. Tuy nhiên, đối với “Chân giả” Horde thì lại khác. Cứ đến mùa đông hàng năm là sứ giả đại nhân của giáo hội lại tìm đến tận cửa, thuê hắn chạy mấy chuyến xe đến biên cảnh vương quốc Wolfheart, trên đường thu gom trẻ mồ côi đang chịu đói khổ lên chở về Thánh thành cũ.
Đây là một cuộc giao dịch rất tuyệt, mỗi lần có thể kiếm được tầm hai mươi ngân lang, lại còn là việc tốt tích công đức cho bản thân. Ma Nguyệt năm nay đã sắp kết thúc, chuyến xe này hẳn là chuyến cuối cùng rồi.
“Đại nhân, hay là ngài cứ đợi trong xe đi, ngoài này tuyết vẫn còn rơi nhiều, thân thể ngài không giống như bọn người ăn gió uống sương chúng tôi, coi chừng bị cảm lạnh.”
“Này thì đã là gì,” sứ giả lấy ra chai rượu đưa lên miệng, “Thánh thành mới còn lạnh hơn đây nhiều, ở trên cao nguyên ấy à, áo da với giáp trụ đều không ngăn cản được cơn lạnh, chúng nó cứ như là ma quỷ nơi nào cũng lẻn vào, chui vào tất cả bộ phận thân thể của ngươi. Nếu không có thuốc chống lạnh thì nói thật, chỗ đó không phải là chỗ con người có thể ở.”
“Ngài nói rất đúng,” Horde liên tục gật đầu, hắn chưa từng đến Thánh thành mới và cũng chẳng muốn đến. Nơi mà chỉ có băng tuyết với tà thú thì có gì hay ho chứ? Tuy nhiên là một người đánh xe kinh nghiệm phong phú, hắn luôn luôn có thể tìm được chủ đề mới để nói, mà vị sứ giả này so với lần trước thì thích nói chuyện hơn nhiều. “Cái bao tay này của ngài hẳn là làm từ da sói đặc sản chỉ có ở vùng phía Tây Greyfort nhỉ?”
“Ồ? Vậy mà ngươi cũng nhận ra sao?”
“Hì, tôi làm nghề này gần ba mươi năm rồi thưa đại nhân,” Horde đắc ý nói, “Mới đầu là đánh xe cho nam tước, sau đó đánh xe cho bá tước phu nhân, thậm chí từng đánh xe cho công chúa nhỏ của Wolfheart nữa cơ. Nếu không phải vì sự cố ngoài ý muốn bị gãy chân thì có khi giờ tôi vẫn còn làm ở phủ bá tước. Bọn họ có rất nhiều kim long châu báu, nào là đồ bạc và đồ da Greyfort, châu báu Everwinter, đồ mỹ nghệ Fjord, mỗi lần lên xe là không ngừng khoe ra nghe đến muốn lòi lỗ tai ra luôn.”
“Ra là vậy,” đại sứ gật đầu, “Đây là lý do ngươi có ngoại hiệu này? Rốt cuộc là sự cố gì?”
“Ôi, là dân lưu vong bạo động. Bọn ác ôn đó vì kiếm miếng ăn cái gì cũng có thể làm.” Horde nhổ nước miếng, “Lúc đó bọn chúng bao vây xe ngựa, tôi vì cố bảo vệ bá tước phu nhân nên bắt buộc phải thúc ngựa chạy như điên, kết quả ngựa lên cơn kéo tôi ngã xuống, xe cũng bị lật.”
“Cho nên ngươi té gẫy chân?” Đại sứ tò mò hỏi, “Bá tước phu nhân thì sao?”
“So với tôi thì tốt hơn nhiều do trong xe có nệm êm và chăn bông dày, chỉ bầm dập mặt mũi chút thôi,” Horde căm giận bất bình kể, “Mụ ta leo ra bỏ chạy, bỏ tôi lại bên đường. Tôi lết cái chân gãy về tới nhà, tốn hết tiền bạc tích góp để làm một cái chân giả.” hắn lấy tay gõ vào khúc cây bằng đồng lộ ra dưới ống quần, “Thế nhưng phủ bá tước lại lấy cớ tôi không thể đánh xe được nữa đuổi tôi ra đường, bọn quý tộc vô ơn chết tiệt!”
“Thật là rất đáng tiếc,” đại sứ dừng lại một chút, “Nhưng mà thần linh không có từ bỏ ngươi, hiện tại ngươi đánh xe cho giáo hội. Trời xanh có mắt.”
“Đúng vậy, thưa đại nhân. Trời xanh có mắt.” Không, nếu trời xanh thật sự có mắt thì nó không nên để cho ta gặp phải chuyện như vậy, Horde nghĩ, khi ta cần giúp đỡ nhất, ông trời không hề giúp đỡ ta.
Lúc này, trong xe vang lên tiếng bé gái khóc.
“Dừng lại nghỉ chút.”
Horde nắm chặt dây cương, để cho hai con ngựa từ từ dừng vó, đại sứ nhảy xuống xe đi ra thùng xe phía sau. Rất nhanh sau đó, trong xe vang lên tiếng roi da quất túi bụi.
Bọn nhỏ đáng thương, hắn thở dài, ráng nhịn một chút đi, đây là vị cứu tinh của bọn ngươi đó. Không có sứ giả đại nhân, các ngươi không cách nmào sống qua được mùa đông này, chỉ có thể biến thành thi thể bên đường không ai quan tâm mà thôi.
Một lát sau, đại sử trở lại, leo lên trên càng xe, “Đi thôi.”
“Ngài ngồi cho vững. Giá!” Horde rung dây cương, xe ngựa tiếp tục di chuyển. “Những bé gái này đều là từ khắp vương quốc Wolfheart đến?”
“Cũng gần như vậy, giáo đường tại các thành trấn trong vương quốc đều thu dưỡng một ít trẻ mồ côi, đặc biệt là vào mùa đông khan hiếm cơm áo, số lượng chúng ta thu dưỡng còn tăng lên vài lần. Chỉ dựa vào tu sĩ giáo hội thì không đủ, cho nên chúng ta thuê thêm một vài người đánh xe có tiếng tốt đến giúp vận chuyển. Ngươi thể hiện rất tốt, Horde, ta cũng phải thừa nhận năng lực của ngươi.”
“Được tham gia vào công tác từ thiện như thế này là vinh hạnh của tôi,” Horde cười toét miệng, “Đại nhân, bọn chúng đều được đưa đến viện tu đạo sao? Xin thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện, nhưng bọn chúng dù đều là trẻ mồ coi nhưng nhân phẩm cũng không giống nhau. Có những đứa bé tuổi còn nhỏ mà đã trải qua rất nhiều thứ dơ bẩn, liệu bọn chúng có thể làm ô nhiễm vùng đất thần thánh như vậy không?”
“Thần linh sẽ phán quyết chúng, cho dù là có tội, bọn chúng vẫn có cơ hội được cứu rỗi.”
“Vậy so? Thế thì thật tốt quá.” Horde ngẩng đầu, quan sát sắc trời, “Không còn sớm nữa thưa đại nhân, chúng ta có nên qua đêm trong trấn không? Nếu ngày mai thời tiết tốt thì hẳn buổi trưa là đến được Thánh thành cũ rồi.”
Đại sứ lên tiếng, “Tìm quán trọ đi, có chỗ để xe ngựa là được. Sau khi cất xe ngươi chuẩn bị đồ ăn cho bọn chúng.”
“Vâng!” Horde đáp.
Cái trấn này nằm trên con đường đi từ vương quốc Wolfheart đến Thánh thành cũ, đây không phải lần đầu tiên hắn đến đây, quen thuộc đường xá nên hắn rất nhanh tìm được quán trọ quen thuộc. Đưa xe ngựa vào trong sân xong, hắn nhận tiền từ sứ giả rồi đi mua đồ ăn cho bọn bé gái mồ côi. Như mọi khi, cháo khoai lang là lựa chọn thích hợp nhất, rẻ tiền mà hương vị cũng không quá tệ. Sau khi chia hết cháo cho bọn trẻ, Horde khặp khiễn quay trở lại quán trọ, kêu một phần bánh mì bơ thịt rồi ngồi ăn ở quầy. Sứ giả đại nhân thì hẳn là ăn ở nơi khác tốt hơn.
Nếu như là mười năm trước hắn còn chưa bị gãy chân, nhất định sẽ đi quán rượu làm một ly rượu nho, tìm người chơi vài ván xúc xắc, tay nghề ném xúc xắc của hắn không tệ. Còn hiện tại thì… Horde sờ túi tiền trong ngực, tốt nhất là về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Ban đêm, hắn nghe được vài động tĩnh trong sân. Đứng dậy vén màn lên, Horde nhìn thấy sứ giả đại nhân say khướt quay trở lại mở cửa xe ngựa, chui vào trong. Một lát sau hai đứa bé gái mồ côi bị ném ra. Phía sau ngài còn có hai người, theo phong cách ăn mặc thì hẳn đều là quý tộc.
Horde thả màn xuống, chui vào trong cái chăn ấm áp.
Đây không phải lần đầu tiên thấy chuyện như vậy, đại sứ lần trước cũng thường hay làm thế. Còn được sống là may mắn lớn nhất rồi, hắn nghĩ, ráng chịu đựng đau khổ một chút cũng không sao. Chờ khi nào đến Thánh thành, các ngươi sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới. Ít ra ở trong viện tu đạo sẽ không cần lo lắng ăn đói mặc rách nữa. Horde ngáp một cái rồi chìm vào giấc ngủ say.
Khi trời vừa sáng, hắn cùng đại sứ tiếp tục hành trình. Trên đường đi hết sức thuận lợi, bọn họ đến Thánh thành cũ sớm một tiếng đồng hồ so với thời gian dự tính. Nơi đó đã có xe ngựa của giáo hội chờ sẵn, có vẻ như bọn trẻ đáng thương này còn phải đi thêm một đoạn nữa, nhưng chuyện đó thì không còn quan hệ gì với hắn cả.
“Đây là tiền công của ngươi.” Đại sứ ném một cái túi qua.
Horde đổ ra bàn tay đếm hai lần sau khi nhận, đúng là hai mươi ngân lang không sai. Hắn gật đầu xoay người nói: “Hy vọng năm sau gặp lại ngài.”
Đại sứ không trả lời, khoát khoát tay ra hiệu cho hắn rời đi.
Horde để ý thấy, ngoại trừ hắn ra còn có vài chiếc xe ngựa và những người đánh xe khác cũng làm việc tương tự. Hẳn là đến từ những vương quốc khác? Tuy nhiên có một điểm rất kỳ lạ, tất cả người trên xe đi xuống đều là những bé gái. Giáo hội bây giờ thu dưỡng trẻ mồ côi chỉ chọn bé gái thôi sao?
Hắn lắc đầu, bỏ qua hết tất cả những vấn đề này, lái xe ngược trở về.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất