Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 91

Chương 91


Ánh trăng len vào xuyên qua cửa sổ hành lang, chiếu sáng nửa bên khuôn mặt thiếu nữ, ánh mắt nàng phát ra màu xanh sâu kín như những ngôi sao trên bầu trời đêm. Thân thể Anna hơi nghiêng tựa vào cánh cửa, phần lớn đứng trong bóng tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường nét – ăn uống đầy đủ đã làm cho nàng không còn ốm yếu như xưa mà đã hoàn toàn phát ra sức cuốn hút tuổi thanh xuân phù hợp với một thiếu nữ vừa trưởng thành.
Roland cố gắng ra vẻ bình tĩnh, từ từ đi tới, nàng đứng thẳng người lên khi nhìn thấy hắn, cả hai bốn mắt nhìn nhau.
“Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ta không biết cô bé sẽ -“ hắn mở miệng nói.
“Em hiểu.”
“Con bé vẫn còn nhỏ, ta hoàn toàn không có suy nghĩ gì-“
“Em cũng hiểu.”
Khác với Roland dự đoán, Anna không có vẻ như là giận dỗi, trên mặt cũng không có vẻ bất mãn mà thần sắc rất nghiêm túc. Đôi mắt màu xanh của nàng không gợn sóng, Roland cảm nhận được nàng vẫn là cô gái thẳng tính trước đây, không thích giả vờ, cũng không cần giả vờ. Quả nhiên, nàng chủ động nói thẳng.
“Em không có đủ dũng khí để làm chuyện đó trước mặt mọi người như Lightning… Cho nên chỉ có thể đứng đây chờ chàng.”
Nói xong câu đó, hai gò má nàng đỏ ửng lên, nhưng nàng không hề lùi bước, vẫn nhìn thẳng vào mắt Roland với thần sắc vô cùng chăm chú.
Roland tim ngừng đập hai nhịp, hắn muốn nói gì đó nhưng nhận ra giờ phút này nói gì cũng là thừa thãi. Nàng rất chú ý đến hành động của Lightning, nhưng buồn bã than vãn không phải nguyên tắc của nàng, nàng sẽ chỉ đơn giản là trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.
Một cô gái ngay thẳng dũng cảm thế này không nên bị từ chối, hắn nghĩ. Roland cúi người đưa gò má đến sát Anna, hơi thở nàng hơi gấp rút như là ngọn gió nhẹ mùa xuân. Tiếng hít thở khẩn trương nghe vô cùng rõ ràng trong không khí yên tĩnh này, sau đó một cánh môi mềm mại chạm vào mặt Roland.
“Chúc ngủ ngon, thưa điện hạ.” Anna nói khẽ.
Wendy ngồi tựa vào đầu giường, tay lật xem sách.
Đây là thời gian rảnh rỗi hiếm có của nàng, cũng là cuộn sống mà nàng chưa bao giờ nghĩ đến khi còn trong hiệp hội phù thủy.
Kể từ khi đến thị trấn này nàng đã tập thành thói quen như vậy: tắm rửa sạch sẽ trước khi ngủ, mặc vào áo ngủ bằng tơ mịn, không buộc tóc cũng không cài eo, ngồi xếp bằng trong chăn, kê gối êm sau lưng và đọc sách mượn từ chỗ điện hạ.
Hôm nay xử lý Lightning xong tốn khá nhiều thời gian cho nên nàng không dự định quay lại vườn hoa mà trực tiếp lên giường sau khi rửa mặt.
Đây là một cuốn sách lịch sử về khởi nguyên của giáo hội.
Mặc dù nàng lớn lên trong viện tu đạo nhưng cũng không biết nhiều về phương diện này. Các nữ tu sĩ luôn nhắc nhở các nàng phải nghe theo lời dạy của thần linh, nhưng vẫn chưa bao giờ nhắc đến tên của thần – điều này khiến cho nàng khi còn nhỏ vô cùng khó hiểu, tại sao ai cũng có tên mà vị thần linh cao quý nhất lại không có?
Nội dung trong sách giống như những gì nàng biết thông qua tin đồn, ngày xưa trên đại lục có ba tôn giáo, bên nào cũng cho rằng bên kia là dị đoan, tôn thờ Tà thần. Cuộc chiến tranh tín ngưỡng này kéo dài gần hơn một trăm năm, cuối cùng giáo hội hiện tại toàn thắng và tuyên bố Tà thần đã bị tiêu diệt, kể từ nay về sau chỉ có một vị thần duy nhất, gọi là thần linh mà thôi.
Phần còn lại của cuốn sách đều là ca ngợi giáo hội vinh quang và bất hủ, cùng với quá trình thành lập Thánh thành cũ và Thánh thành mới, rồi đến thắng lợi của giáo hội với sự làm loạn của phù thủy tà ác. Chuyện này khiến cho Wendy cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nàng từng mượn đọc từ Roland điện hạ những cuốn như [Lịch sử Greyfort] và [Tóm tắt lịch sử đại lục], cuốn trước ghi lại rất rõ ràng sự thành lập vương quốc cùng sự phát triển và các sự kiện trọng đại. Chẳng hạn như tên của từng vị quốc vương, hôn nhân của con cái của họ. Đặc biệt là chương viết về nhân vật ghi chép lại chi nhánh gia tộc như là một bộ gia phả kỹ lưỡng.
[Tóm tắt lịch sử đại lục] thì lại nhấn mạnh diễn biến giữa tứ đại vương quốc, thay đổi quyền lợi và đấu tranh chính trị, tuy nhiên vẫn có nói rõ về cuộc đời của người thống trị các vương quốc.
Trong khi đó sách sử của giáo hội thì lại hoàn toàn chưa từng đề cập đến tên tuổi của bất cứ vị giáo hoàng nào, hay có thể nói là giống như thần linh vậy, trực tiếp dùng một chữ giáo hoàng để thay thế cho tên gọi của người lãnh đạo. Xem từ trên xuống cảm giác như đó là một người duy nhất trải qua hàng mấy trăm năm lịch sử. Điều này không phù hợp lẽ thường, thay vì gọi là ghi chép lại thì đúng hơn phải gọi là cố tình làm mờ đi.
Đúng lúc này Nightingale đột nhiên xuất hiện trong phòng. Wendy để sách xuống, hứng thú nhìn nàng: “Sao khuya thế này rồi mới trở về?”
Ningtingale vuốt vuốt cổ, đi đến ngồi xuống giường, “Vừa đưa Nanawa về nhà xong, Lightning thì sao?”
“Quăng lên giường xong là ngủ luôn rồi, trong miệng còn không ngừng gọi ba ba,” Wendy nhún vai, “Bình thường thấy to gan lớn mật vậy chứ thật ra vẫn chỉ là đứa trẻ con thôi.”
“Trong mắt ngươi, ai cũng là trẻ con cả,” Nightingale cầm lấy cuốn sách trên tay nàng, “Điện hạ đã nói rồi, buổi tối không nên đọc sách, nhất là ngồi trên giường đọc sách thiếu thốn ánh sáng sẽ làm giảm thị lực.”
“Phải rồi phải rồi, điện hạ nói.”
Hai người ngồi ôn chuyện một lúc, kể từ thành phố Silver cho đến dãy núi tuyệt cảnh, khi nghe nói có phù thủy sắp bị giết ở trong trấn nhỏ cho đến cùng với hoàng tử trải qua Tà nguyệt. Nightingale nói liên tục không ngừng, Wendy thỉnh thoảng cũng chêm vào vài câu. Đây là sự ăn ý hình thành qua thời gian năm năm hai người thân cận với nhau. Cứ như vậy cho đến khi ngọn nến sắp tàn, Wendy mới che miệng cười hỏi, “Thế nào, nhìn thấy động tác kia của Lightning xong nên mất ngủ hả?”
“Ý ngươi đang nói đến cái gì cơ…”
“Còn gì nữa cơ chứ,” Wendy cười lắc đầu, “Veronica, chúng ta là phù thủy, ngươi hiểu mà đúng không.”
“…” Nightingale im lặng, qua một lúc mới đáp khẽ, “Ừ.”
Đây là vận mệnh, thứ vận mệnh và không một phù thủy nào có thể trốn tránh. Wendy thu lại nụ cười, khẽ thở dài, “Roland Wimbledon là từ hàong tử của vương quốc, mà điều chúng ta muốn làm là giúp hắn leo lên vương vị trở thành quốc vương Greyfort. Hắn sẽ thống thị tốt vương quốc này và cho bọn chị em một nơi để dung thân.”
“Nhưng mà hắn rốt cuộc cũng là một quốc vương. Khi thời điểm thích hợp đến, hắn sẽ cưới con gái của một vị công tước nào đó, hoặc công chúa của vương quốc khác, sau đó sinh con nối dõi. Hắn sẽ có con, hoặc một hoặc rất nhiều con, chúng có thể là trai, cũng có thể là gái. Con trai sẽ kế thừa quốc gia này, con gái thì sẽ được gả cho những quý tộc gia thể hiển hách khác.”
Nói đến đây Wendy dừng lại một chút, sau đó nói ra câu nói mà Nightingale, và tất cả phù thủy khác, không muốn nghe nhất, “Veronica, chúng ta là phù thủy, phù thủy không thể nào sinh con đẻ cái được.”
“Cho dù suy nghĩ theo hướng lạc quan nhất, trăm năm sau khi điện hạ cai trị, các chị em cuối cùng có thể tự do đi lại tại bất cứ nơi nào trong vương quốc như những người bình thường. Đôi khi cũng sẽ có phù thủy kiệt xuất tiến vào giai cấp thượng tầng, được phong làm quý tộc, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật phù thủy không cách nào sinh con. Các nàng không có đời sau để kéo dài huy hoàng cho gia tộc, và cũng vì thế những thế gia kia cũng sẽ không chọn phù thủy làm vợ. Ông trời cho chúng ta một số thứ, đồng thời cũng lấy đi của chúng ta một số thứ khác. Đây là vận mệnh.” Nàng nói khẽ.
“Ta hiểu.” Nightingale nói nhỏ.

Tiễn Nightingale đi, Wendy cũng thấy hơi khó chịu trong lòng, nhưng nàng tin tưởng Nightingale sẽ thông suốt, dù sao các nàng đã từng vượt qua được nhiều cửa ải khó khăn như vậy, thì cũng sẽ không gục ngã dễ dàng trước đả kích này.
Nàng vẫn luôn tin tưởng như vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất