Chương 92
“Bây giờ thì chúng ta đã kết thúc nhiệm vụ rồi chứ?” Trên quảng trường, Catclaw đang dọn dẹp tán tích của đống lửa tiếc nuối nói, “Thật sự không muốn quay lại quặng mỏ làm việc nữa. Nói thật, ta bây giờ hơi có chút tưởng niệm Tà nguyệt rồi.”
“Ta cũng thế, không muốn đụng đến mấy tảng đá đó nữa,” Jop tiếp lời, “Chủ yếu là lương quá ít ỏi. So với làm việc trong đội pháo binh ở đây, ngày nào cũng được ăn thịt, mỗi tháng được phát lương tận mười lăm ngân lang.”
“Ăn nói bậy bạ gì đó,” Vannah đứng một bên giơ đuốc soi tức giận nói, “Lần này cũng nhờ có điện hạ phát lương thực nhiều nên Tà nguyệt mới không có ai bị đói chết. Nhớ lại hai năm trước xem, khu nhà cũ số người sống qua mùa đông không đến một nửa! Ngươi lại còn dám hoài niệm Tà nguyệt? Hơn nữa, quân đội cũng sẽ không giải tán, ngươi tưởng điện hạ tuyển chúng ta vào đội pháo binh, hao tốn bao nhiêu thuốc súng như vậy để cho vui à?
“Nhưng mà không còn tà thú nữa rồi, điện hạ còn cần pháo binh đội để làm gì?” Rodney tựa người lên chổi hỏi.
Đội pháo binh vốn không phải chuẩn bị cho tà thú, Vannah nghĩ, nhưng cuối cùng cũng không tiết lộ ra, “Tóm lại, ngày mai chúng ta sẽ biết đáp án,” hắn ngáp một cái rồi khoát tay thiếu kiên nhẫn, “Mau dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi, ta muốn về ngủ sớm.”
Sáng sớm hôm sau, tiếng còi tập hợp nơi đóng quân đã chứng minh cho lời nói của Vannah.
Đợi tất cả mọi người tập hợp đông đủ xong, Iron Axe đứng phía trước hàng nói lớn: “Các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn đầu tiên – bảo vệ trấn Bentham không bị tà thú xâm hại. Trải qua hơn ba tháng chiến đấu, các ngươi đã được điện hạ chấp nhận! Kể từ bây giờ đội dân binh sẽ được cải tổ lại thành quân chính quy của điện hạ, ai không muốn tiếp tục chiến đấu thì hiện tại có thể đứng ra ngoài. Điện hạ nói, người nào muốn rời khỏi đội dân binh sẽ được trả đủ tiền lương và thưởng thêm hai mươi lăm ngân lang xem như là…” Hắn nhớ lại từ điện hạ dùng, “À, là phí xuất ngũ.”
Không một ai trong số ba trăm người nhúc nhích, chỉ có Catclaw nhấc tay lên nói: “Báo cáo.”
Đây cũng là một trong những quỷ củ kỳ quái mà điện hạ đặt ra trong giờ huấn luyện, đội viên không được phép thò đầu ghé tai, nếu muốn hỏi han thì phải giơ tay hô báo cáo.
Iron Axe gật đầu, “Nói đi.”
“Quân chính quy là gì, có nghĩa là sắc phong chúng ta thành kỵ sĩ hay sao?”
Vannah không nhịn được phì cười, nhưng hắn rất nhanh phục hồi lại khuôn mặt nghiêm túc.
Kỵ sĩ? Kỵ sĩ chính là trở thành quý tộc, không những có được sản nghiệp và hỗ trợ mà còn có được đất phong riêng. Vấn đề thế này mà cũng hỏi ra được, đúng là làm mất mặt đội pháo binh quá.
“Không,” Iron Axe kiên nhẫn giải thích, hiển nhiên hắn đã hỏi qua điện hạ rồi. “Quân chính quy là quân đội chiến đấu chuyên dụng, mục đích để bảo vệ điện hạ, để chiến đấu vì lãnh địa của điện hạ. Nói một cách khác, khi công nhân đang đào mỏ, các ngươi sẽ rèn luyện, khi nông dân trồng trọt, , các ngươi sẽ rèn luyện, khi thương nhân bán hàng, các ngươi vẫn sẽ rèn luyện. Tất cả rèn luyện là vì mục đích thắng lợi trong chiến đấu tương lai, giống như các ngươi đã từng làm trong thời gian Tà nguyệt.”
“Vậy thì có khác gì đội dân binh chứ?” Catclaw lại hỏi.
“Rèn luyện gian khổ hơn, chế độ nghiêm khắc hơn, phần thưởng to lớn hơn.”
“Báo cáo!” Bây giờ là Rodney, sau khi Iron Axe gật đầu hắn nôn nóng hỏi, “Phần thưởng to lớn hơn là cái gì?”
Vannah thở dài, tại sao bọn nhóc trong tổ mình đứa nào cũng táo bạo như vậy chứ? Tuy nhiên bản thân hắn cũng rất muốn biết đáp án của vấn đề này.
“Quân chính quy sử dụng chế độ sĩ quan. Trong khi chiến đấu hoàn thành nhiệm vụ tác chiến chỉ định hoặc biểu hiện xuất sắc sẽ có thể lên chức sĩ quan.” Iron Axe nói lớn, “Chẳng hạn như là, đứng ở vị trí của ta bây giờ.”
Đây là lời của điện hạ sao… Vannah nghĩ thầm, nếu thật sự áp dụng chẳng phải là khuyến khích mọi người phạm thượng sao? Hắn im lặng nhìn nhìn xung quanh, mọi người lại không có vẻ nhận ra vấn đề đó mà đang lắng nghe rất say mê.
“Sĩ quan sẽ nhận được lương cao hơn, cùng với… đất phong của mình.”
Câu nói sau cùng khiến cho tất cả mọi người cùng ồ lên, kể cả Vannah, hắn thậm chí nghi ngờ mình nghe nhầm. Có được đất phong thì còn khác gì kỵ sĩ nữa chứ?
“Tuy nhiên phải nhớ kỹ, một khi các ngươi lựa chọn trở thành quân chính quy thì phải tuân thủ chế độ hoàn toàn khác biệt với đội dân binh. Ví dụ như không hoàn thành nhiệm vụ, lâm trận bỏ chạy, phản bội… cùng với các hành vi trái kỷ luật khác đều sẽ bị nghiêm trị. Nghiêm trị ở đây không đơn giản là phạt ít đi một quả trứng gà mà sẽ bao gồm cả lao động cưỡng bức, giam cầm hay thậm chí là treo cổ. Đồng thời chức vụ và ban thưởng nhận được cũng sẽ bị thu hồi.” Iron Axe ngừng lại một chút, “Hiện tại các ngươi rời đi vẫn còn kịp.”
Tất cả đều im lặng, Iron Axe đếm nhẩm đến mười, vẫn không có ai nhúc nhích. Hắn không khỏi nhếch miệng cười nói: “Rất tốt, như vậy kể từ hôm nay trở đi các ngươi chính là một nhánh quân chính quy trực thuộc Roland Wimbledon điện hạ!”
Vannah ngay chính mình cũng không thể tưởng tượng ra, nếu như là ba tháng trước nghe nói đến những hình phạt đáng sợ kia chắc chắn hắn đã sớm chuồn đi rồi. Lên chức thì được gì, đất phong thì làm gì, sao quý bằng cái mạng của mình. Nhưng bây giờ, hắn lại không một chút do dự lựa chọn đứng im tại chỗ, so với trở lại hầm mỏ hay đi dạo không có gì làm, Vannah cảm thấy đây mới là nơi thích hợp với mình.
“Khả năng quan sát rất tốt, ngươi tên gì?”
“Vannah, làm rất rốt.”
Nghĩ đến sự khích lệ của điện hạ, hắn một lần nữa khẳng định suy nghĩ của mình – hắn thuộc về đội dân binh, cũng chính là một thành viên quân chính quy, tiếp tục chiến đấu vì điện hạ.
…
Iron Axe rất nhanh tuyên bố hạng mục huấn luyện đầu tiên hôm nay: Huấn luyện dã ngoại.
Vốn ban đầu Vannah còn cảm thấy quá tầm thường, loại huấn luyện chạy bộ này thì có gì lạ, ngày nào trong giai đoạn Tà nguyệt lại chẳng làm. Ăn sáng xong, tùy theo thời tiết sẽ phải chạy bộ hai vòng trong trấn trừ khi tuyết rơi lớn mới có thể bỏ qua. Theo như điện hạ nói hoạt động này có lợi cho gân cốt, khi đứng phòng thủ trên tường thành không đến nổi tay chân cứng ngắc, không sử dụng được vũ khí.
Tuy nhiên khi đội ngũ chạy ra khỏi thị trấn Bentham hắn mới cảm nhận được sự khác biệt.
Lúc này bên ngoài tuyết vẫn còn đọng lại chưa tan đi, lượng tuyết rơi trong ba tháng đến bây giờ đã cao quá đầu gối, thay vì chạy bộ thì gọi là bò trong đống tuyết nghe hợp lý hơn. Đội ngũ ngay lập tức trở nên rời rạc, mỗi một bước chân đều hao tốn thật nhiều sức lực.
Chắc chắn loại huấn luyện hành hạ con người này là do điện hạ nghĩ ra chứ không ai khác cả. Vannah giờ đã hiểu được suy nghĩ của điện hạ. Chống đối là vô hiệu, chỉ có thể ráng kiên trì mà làm tới thôi.
Một chuyến đi đã mất nguyên một buổi sáng. Khi đội ngũ trở về trấn nhỏ Vannah cảm thấy hai cái đùi đã không còn cảm giác.
Tuyết rơi vào giày đều đã hóa thành nước, cho dù đang đứng dưới mặt trời nhưng tất cả đều đông lạnh đến phát run, thể lực tiêu hao càng làm cho cơ thể lạnh lẽo, đến ngay cả Iron Axe cũng cảm thấy hơi có chút khó nuốt. Hắn cho đội ngũ giải tán và chậm lại một tiếng đồng hồ ăn trưa để cho mọi người tranh thủ đi thay đổi quần áo và giày đã bị ướt đẫm.
Điều làm cho mọi người hơi cảm thấy vui mừng là huấn luyện buổi chiều cũng hủy bỏ luôn.
Tất nhiên bọn họ không biết một chuyện, Lightning vẫn luôn bay phía trên theo dõi tình huống huấn luyện dã ngoại của họ - đây cũng là nội dung huấn luyện mỗi ngày của cô bé: khống chế ma lực chính xác và bay nhanh với tốc độ ổn định. Khi nàng đem tin tức thấy được báo cáo cho Roland, hắn cảm giác dở khóc dở cười.
Tổng quãng đường đi được của đội ngũ trong buổi sáng: 4km.