Chương 103: Trong họa câu đố
---
Vùng ngoại thành của Hoàng thành Sở Quốc, có một mảnh trúc lâm yên tĩnh, mảnh trúc lâm này lưng dựa một ngọn núi của Hắc Ám Sâm Lâm, lộ vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Tần Vấn Thiên cùng Lục Phong đến nơi này, nhìn trúc lâm xanh biếc phía trước, tràn đầy khí tức sự sống dồi dào.
- Đến rồi, bất quá ta không thể cùng ngươi tiến vào.
Lục Phong cười khổ nói:
- Mảnh trúc lâm này, không người nào dám tự tiện xông vào.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, ôm Tiểu Hỗn Đản đi lên trước một bước, lập tức hô:
- Vãn bối Tần Vấn Thiên, bái kiến Công Dương tiền bối.
- Vào đi.
Trong rừng trúc, một thanh âm mờ ảo truyền ra, Tần Vấn Thiên chỉ thấy trúc lâm phía trước lại như di động, lục trúc chập chờn, lại có một lối nhỏ.
- Ta cáo từ trước.
Lục Phong nhìn Tần Vấn Thiên nở nụ cười.
- Đa tạ.
Tần Vấn Thiên gật đầu, nhìn Lục Phong ly khai, sau đó hắn theo đường nhỏ kia, dạo bước tiến nhập trong rừng trúc.
Con đường nhỏ này rất dài, đi hơn một phút, Tần Vấn Thiên mới nhìn thấy phía trước có một gian phòng nhỏ đơn giản, yên tĩnh mà an nhàn, dường như ngăn cách với thế giới bên ngoài.
- Thật kỳ diệu.
Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm than một tiếng, tới trước phòng nhỏ, Công Dương Hoằng ngồi ở đó, tựa hồ đang vẽ cái gì, ở trước người hắn, có không ít họa quyển, văn lộ kỳ lạ, dường như đều là Thần Văn.
- Công Dương tiền bối.
Tần Vấn Thiên cúi người tỏ vẻ tôn trọng.
- Tiểu tử ngươi đến rất nhanh, tới xem họa quyển này một chút đi.
Công Dương Hoằng nhìn Tần Vấn Thiên nói.
Tần Vấn Thiên gật đầu, lập tức ngồi ở trên gia hỏaế, Công Dương Hoằng lấy ra một bộ họa quyển đưa cho hắn, làm cho thần sắc của Tần Vấn Thiên ngưng tụ, đối phương đưa cho hắn họa quyển, dĩ nhiên cũng là họa quyển hình người.
- Tiền bối đây là?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Tự nhiên là Thần Văn họa quyển, ngươi cần bao lâu mới có thể lĩnh ngộ?
Công Dương Hoằng nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.
Tần Vấn Thiên nghe được lời của đối phương, chân mày liền nhíu lại, nhìn bức tranh đó.
Trong bức họa, tựa hồ là thân ảnh một nữ tử tịnh lệ, thân ảnh ấy ngón tay vạch về phía trước, lại phảng phất như có một cỗ khí thế liên tục phun ra ngoài.
- Ô...ô...n...g!
Não hải run lên mãnh liệt, Tần Vấn Thiên buông họa quyển xuống, nội tâm chấn động.
- Bức tranh này có lẽ đạt tới Thần Văn Tứ giai, ta muốn lĩnh ngộ ở trong thời gian ngắn căn bản không có khả năng.
Tần Vấn Thiên nhìn Công Dương Hoằng nói:
- Đây là tiền bối khắc hoạ sao?
- Ta nào có ngộ tính như vậy.
Công Dương Hoằng lắc đầu, không nói thêm gì.
- Thần Văn họa quyển của ngươi, là làm sao khắc hoạ ra?
Công Dương Hoằng nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ở dưới một loại trạng thái đặc thù lĩnh ngộ, ta muốn dung nhập lực lượng của bản thân vào trong Thần Văn họa quyển, cơ duyên xảo hợp khắc ra bức tranh đó.
Tần Vấn Thiên đáp lại.
- Lực lượng bản thân dung nhập họa quyển?
Công Dương Hoằng nhìn Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt bình tĩnh hiện lên một tia kinh dị.
- Đúng, có đôi khi ta nghĩ, Thần Văn, có phải là một loại Thần Thông hay không, hai người, có chỗ giống nhau hay không.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói, nhưng hắn nói trong lúc lơ đãng, lại làm cho thân thể Công Dương Hoằng run rẩy, nội tâm sinh ra sóng gió to lớn, trong lúc nhất thời lại sững sờ ở chỗ đó.
- Thần Văn, Thần Thông phù hợp?
Cơ thể Công Dương Hoằng hơi run rẩy, tìm hiểu họa quyển?
- Thần Thông, Thần Thông.
Công Dương Hoằng như bắt được cái gì, ánh mắt nhìn chòng chọc vào bức tranh trước người Tần Vấn Thiên.
- Nếu như đây là Thần Thông, sẽ là loại Thần Thông nào.
Công Dương Hoằng nói nhỏ, cả người như bỗng nhiên biến hóa, hắn một mực an tĩnh, thời khắc này lại như trở nên ngây dại, nhìn bức tranh đó ngây người.
Thần Văn Tứ giai, so với Thần Văn Tam giai phức tạp hơn vô số lần, Tần Vấn Thiên cũng không thể nhìn ra, thậm chí, chỉ cần tâm thần hắn trầm nhập vào trong Thần Văn, sẽ cảm giác một cỗ khí thế mạnh mẽ đập vào mặt.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, trong cơ thể Chú Mộng Pháp Quyết vận chuyển, bước vào nhập mộng cảnh, trong khoảnh khắc, hắn lại lần nữa xuất hiện ở trên bờ cát kia.
Ở trước người Tần Vấn Thiên, còn có họa quyển hình người vừa mới thấy.
- Trong mộng của ta, biến hóa đi.
Ý cảnh của Tần Vấn Thiên khẽ động, Thần Văn họa quyển hình người kia như xuất hiện vô số biến hóa, tựa hồ hóa thành một người, ở trước sóng triều công kích.
Bây giờ Tần Vấn Thiên còn không có cách nào thông qua bức tranh này suy diễn Thần Thông, nhưng hắn có thể thông qua tạo mộng, để Thần Văn họa quyển này sinh ra các loại biến hoá khác, sau đó suy đoán loại biến hóa nào, càng có khả năng phù hợp bản chất của Thần Văn họa quyển này nhất.
Thử trăm lần, ngàn lần biến hóa, Tần Vấn Thiên phát hiện, nếu như coi Thần Văn họa quyển này là một loại Thần Thông, hắn có một loại cảm giác lực lượng sinh sôi liên tục, như vĩnh hằng bất diệt, một lần công kích, dường như có thể vô cùng vô tận.
Rời khỏi mộng cảnh, Tần Vấn Thiên thấy Công Dương Hoằng như trước ở vào trạng thái si ngốc, sau đó hắn như thanh tỉnh lại, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:
- Ngươi dùng lực lượng từ trong Thần Văn này cảm nhận được công kích ta, mau.
Trạng thái của Công Dương Hoằng để Tần Vấn Thiên có chút giật mình, Thần Văn họa quyển này đối với hắn mà nói nhất định vô cùng trọng yếu a.
Nghĩ vậy hắn đứng dậy, sau đó ngón tay chỉ về phía trước, hư không như liên tục chấn động, trực tiếp rơi vào trên người Công Dương Hoằng.
Nhưng Tần Vấn Thiên lại cảm giác mình đánh trúng tường đồng vách sắt, căn bản không có cách lay động đối phương.
- Chỉ pháp, công kích trùng điệp? Không có loại Thần Thông này, không có.
Trong mắt Công Dương Hoằng có vẻ giãy dụa.
- Tiền bối, này nhất định là chỉ pháp, ta có thể lĩnh ngộ chỉ là bộ phận vô cùng phiến diện, có thể là thương pháp, kiếm pháp, nhưng trong đó, nhất định có ý cảnh sinh sôi liên tục.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
- Thương pháp? Kiếm pháp? Sinh sôi liên tục?
Công Dương Hoằng rơi vào trong suy tư thật sâu, một lúc lâu, thân thể hắn bỗng nhiên bước ra, một kiếm đâm ra, phía trước phảng phất như có nộ khiếu, phá hủy hết thảy, kiếm phong xé rách mà qua, hóa thành gió xoáy đáng sợ, âm thanh xùy xùy truyền ra, phía trước từng cây lục trúc bị phá hủy.
- Có phải loại này hay không?
Công Dương Hoằng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói.
- Rất có thể.
Tần Vấn Thiên cảm thụ Kiếm Ý, nội tâm chấn động, thực lực của Công Dương Hoằng thật đáng sợ.
- Sinh Tức Cửu Kiếm, đây là Sinh Tức Cửu Kiếm.
Công Dương Hoằng tựa như vô cùng kích động, nhìn Tần Vấn Thiên một cái, sau đó chỉ thấy hắn nhảy vào trong phòng nhỏ.
Sau một lát, Tần Vấn Thiên thấy hắn lại lấy ra ba bức Thần Văn họa quyển, đồng thời đưa cho Tần Vấn Thiên nói:
- Nhanh, giúp ta nhìn một chút, nói cho ta biết ý cảnh ẩn chứa trong đó.
Bản thân Công Dương Hoằng chính là Luyện Khí Sư lợi hại, tạo nghệ Thần Văn tự nhiên cực cao, mà giờ khắc này hắn lại hoàn toàn thất thố, dạng họa quyển gì, sẽ làm Công Dương Hoằng rơi vào loại trạng thái điên cuồng này.
- Được.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, lấy ra bức họa quyển thứ hai.
Bức tranh này vẫn là một bóng người, bàn tay chém xuống, nhìn không ra bất kỳ ưu điểm gì, nhưng lại như chất chứa một cỗ lực lượng đáng sợ.
Tần Vấn Thiên lại lần nữa tiến nhập mộng cảnh, tìm ra nhiều biến hóa, sau đó giao lưu với Công Dương Hoằng, nhưng Công Dương Hoằng thủy chung không thể tìm được Thần Thông Chi Thuật có thể đối ứng.
- Tiền bối, có lẽ Thần Thông này, là ngươi không có tu hành qua.
Tần Vấn Thiên nhìn Công Dương Hoằng nói.
- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, nếu thật như ngươi nói, trong Thần Văn chất chứa Thần Thông, ta nhất định sẽ biết, Sinh Tức Cửu Kiếm, ta cũng không có tu hành qua.
Công Dương Hoằng kiên định nói, hắn dựa theo Tần Vấn Thiên nói, không ngừng phát ra trên trăm loại Thần Thông Chi Thuật, trúc lâm phía trước bị phá hủy một mảng lớn.
- Công Dương tiền bối hiểu được bao nhiêu Thần Thông Chi Thuật, mặc dù không có tu hành qua, cũng có thể vẽ ra ý cảnh, thật đáng sợ.
Trong lòng Tần Vấn Thiên có chút chấn động, nhưng đúng lúc này, hắn lại nhìn thoáng qua bức tranh đó, nói nhỏ một tiếng:
- Có lẽ, bản thân cái này là một loại Thần Thông Chi Thuật chất chứa nhiều biến hóa a?
- Ngươi nói cái gì?
Công Dương Hoằng nghe lời này dường như bắt được cái gì, quát.
- Tiền bối, có lẽ bản thân Thần Thông này liền chất chứa vô số biến hóa a?
Tần Vấn Thiên lên tiếng, Công Dương Hoằng hít sâu một hơi, chỉ thấy hắn tiến lên một bước, bàn tay duỗi ra, lúc này đây, hắn cũng không có làm gì, nhưng cho Tần Vấn Thiên cảm giác, thức tiếp theo của hắn, có thể làm ra các loại biến hóa mới.
- Đúng, tiền bối, rất giống, chính là loại cảm giác này.
Đôi mắt của Tần Vấn Thiên sáng ngời.
- Vô Tương Thần Thông.
Công Dương Hoằng nói nhỏ một tiếng, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Nhìn bức khác xem.
Tần Vấn Thiên gật đầu, bức tranh thứ ba, là một bức họa tư thái vô cùng mỹ diệu, căn bản không giống như Thần Thông Chi Thuật, hai người thương thảo rất lâu, sắc trời dần dần ảm đạm xuống, nhưng vẫn không có kết quả.
Một đêm không ngủ, hai người vẫn thảo luận nghiên cứu, sau cùng, Công Dương Hoằng sử dụng một loại động tác vô cùng phù hợp, tuy căn bản không có hàm súc trong đó, thậm chí rất không được tự nhiên, nhưng vẫn để mắt Tần Vấn Thiên sáng lên.
- Rất có thể chính là nó.
- Đây là khởi thức của một bộ thân pháp, tên Y Nhân Bộ, ẩn chứa vô số biến hóa.
Công Dương Hoằng nói nhỏ một tiếng, tiếp tục nói:
- Còn lại một bức tranh sau cùng.
Tần Vấn Thiên gật đầu, tìm hiểu bức tranh sau cùng, bức tranh này là bức tranh nam nhân duy nhất, hơn nữa chỉ đứng ở đó, chỉ có hai mắt là có chút bất phàm.
Công Dương Hoằng chỉ nhìn mấy lần, liền thở dài một tiếng nói:
- Ba loại Thần Thông đầu, ta đều chỉ là lý giải, vẫn chưa tu luyện qua, nhưng loại Thần Thông thứ tư này, ta biết là Thần Thông gì… Tử Vong Chi Nhãn.
Công Dương Hoằng vừa dứt lời, tròng mắt của hắn luân hãm, nội tâm Tần Vấn Thiên run lên, nhưng chỉ trong sát na, đôi mắt của Công Dương Hoằng liền khôi phục như cũ.
- Đây là một loại Thần Thông Chi Thuật ta am hiểu nhất, mà Sinh Tức Cửu Kiếm, là Thần Thông nàng thích nhất, Vô Tương Thần Thông cùng Y Nhân Bộ, ta cũng đều nghe nói, vì sao hôm nay ta mới hiểu được, bốn bức Thần Văn họa quyển kia, chất chứa bốn loại Thần Thông.
Công Dương Hoằng hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn hư không.
- Sinh Tức Cửu Kiếm, Tử Vong Chi Nhãn, Vô Tương Thần Thông, Y Nhân Bộ.
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ:
- Sinh, Tử, Vô, Y, không đúng, hẳn là, Sinh, Tử, Tương, Y!
Tần Vấn Thiên nói nhỏ rơi vào trong tai Công Dương Hoằng, lại như một đạo thiểm điện, trực tiếp đánh vào trong óc hắn, làm cho cước bộ của hắn cứng ngắc, tựa hồ đình chỉ suy nghĩ.
Giờ khắc này, Tần Vấn Thiên cảm thấy một cỗ khí tức ngột ngạt, mảnh không gian này, an tĩnh có chút đáng sợ.
- Sinh tử tương y, ha ha, sinh tử tương y, Công Dương Hoằng, ngươi không chết tử tế được.
Đột nhiên chỉ thấy Công Dương Hoằng ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó hắn phun ra một ngụm máu tươi, khí tức công tâm, lại ngã trên mặt đất.
Đôi mắt vẫn mở to như cũ, con ngươi thâm thúy kia, có hối hận, tuyệt vọng vô tận!