Thái Cổ Thần Vương

Chương 97: Một bức họa đưa tới oanh động

Chương 97: Một bức họa đưa tới oanh động





Ngày hôm nay Mục Nhu sinh nhật 18 tuổi, đang trực tuổi thanh xuân, nhưng nàng lại cảm giác cực kỳ cô độc, quạnh quẽ.
Bởi vì năm nay, gia tộc không có triệu nàng trở về giúp nàng chuẩn bị yến hội, trước kia rất nhiều bằng hữu, cũng không có như dĩ vãng tỏ vẻ chúc mừng.
- Tuyết Diên, Khả Nhi.
Trong tiểu viện của Mục Nhu, nơi này là chỗ ở của nàng và hai người khác, nhìn thấy hai nàng, Mục Nhu hô một tiếng.
- Mục Nhu, có chuyện gì không?
Hai nàng xoay người nhìn Mục Nhu hỏi.
- Ngày hôm nay là sinh nhật của ta, cùng nhau dùng bữa đi.
Mục Nhu nhìn Tuyết Diên cùng Khả Nhi nói.
- Không được, hôm nay ta có chút việc, tự ngươi lo liệu a.
Tuyết Diên mỉm cười nói.
- Ta cũng có chuyện, sẽ không bồi ngươi.
Khả Nhi nói, sau đó cũng không chào hỏi, liền trực tiếp đi ra ngoài, thấy một màn như vậy trong lòng Mục Nhu không khỏi thở dài, tuy hai người đều cười, nhưng đó bất quá là mặt mũi mỉm cười mà thôi, đối phương hiển nhiên đã không muốn cùng nàng có quá nhiều tiếp xúc, điểm ấy nàng sớm đã cảm thấy.
Bất quá dù vậy, nàng vẫn có chút mất mát, trước đây Sở Linh ở nơi này, bốn người các nàng quan hệ không tệ, nhất là nàng và Sở Linh, Tuyết Diên cùng Khả Nhi rất thích phụ họa các nàng, Sở Linh xa cách, nàng không thèm để ý nhiều như vậy, bây giờ ngay cả Tuyết Diên và Khả Nhi cũng không muốn thân cận.
Mục Nhu đứng dậy rời đi, đi Thiên Mộng Lâm, đi tới nơi quen thuộc trong Huyễn Mộng Chi Thành, không có nhìn thấy Tần Vấn Thiên liền rời đi, nếu là thường ngày nàng sẽ chờ một lúc, nhưng hôm nay nàng không yên lòng, lại như không có tâm tư gì, ở trong Hoàng Gia Học Viện tùy ý dạo bước.
Lúc này, Tuyết Diên cùng Khả Nhi trở về nơi ở một chuyến, lúc các nàng ra cửa thì thu một bức tranh, là Thiên Vận Phường đưa tới.
Thiên Vận Phường chính là một trong tam đại phường của Sở Quốc, đồng thời cũng là thế lực vận chuyển lớn nhất Sở Quốc, nuôi rất nhiều Yêu Thú, chỉ cần ngươi có thể trả đủ tiền, liền có thể ở trong thời gian ngắn vượt qua quốc gia đưa đồ, ở trong các đại Vũ phủ Học viện, bọn họ đều có thể hành tẩu như thường, có đặc quyền to lớn.
Dù sao thanh thiếu niên của các đại Vũ phủ Học viện rất nhiều đều là xa quê nhà, cũng cần thường xuyên gửi thư từ về nhà, như vậy liền cần tìm Thiên Vận Phường.
Bức tranh này là từ Đế Tinh Học Viện gửi tới, đưa cho Mục Nhu, nhưng bởi vì Mục Nhu không có ở nhà, Thiên Vận Phường liền giao cho Tuyết Diên chuyển giao giúp.
Tuyết Diên cùng Khả Nhi đều có chút tò mò, bất quá không có quá để ý, mang theo họa quyển ra ngoài nghe một vị Trưởng lão giảng bài, tuy các nàng cùng Mục Nhu không thân cận như trước đây, nhưng vẫn đáp ứng trợ giúp chuyển giao, chắc chắn sẽ không làm mất vật mà Thiên Vận Phường đưa cho Mục Nhu, Thiên Vận Phường có thể trở thành là một trong tam đại phường của Sở Quốc, sự cường đại của nó tuyệt không phải chỉ ở thủ đoạn vận chuyển.
Muốn đưa đồ vật qua các quốc gia, cái này liền cần một mạng lưới tình báo kinh khủng, đối với bất kỳ địa phương nào, bất luận kẻ nào cũng đều quen thuộc.
- Tuyết Diên, đây là vật gì?
Hôm nay Sở Linh cũng tới đây nghe giảng bài, nhìn thấy bức họa trong tay Tuyết Diên không khỏi tò mò hỏi.
- Há, đây là Thiên Vận Phường đưa tới, giao cho Mục Nhu, hình như là từ Đế Tinh Học Viện, đối phương cũng không có lưu danh.
Tuyết Diên nói.
- Đế Tinh Học Viện? Mở ra nhìn một chút.
Sở Linh nhìn Tuyết Diên nói, làm cho Tuyết Diên có chút chần chờ, như vậy tựa hồ không hay cho lắm, bất quá thấy Sở Linh cau mày, nàng vẫn mở họa quyển ra, nhất thời, một bộ tranh vẽ tuyệt diệu đập vào mi mắt, thân thể các nàng hơi lui một bước, thậm chí họa quyển còn rơi xuống trên mặt đất.
Vừa rồi họa quyển mở ra, các nàng cảm thấy một cỗ khí thế mạnh mẽ, bức tranh đó như muốn in vào tâm linh của các nàng.
- Chuyện gì xảy ra?
Người bên cạnh đều nhìn qua, nhìn họa quyển rơi trên mặt đất, bọn họ đều có thể cảm thụ được khí thế trong bức họa, như họa quyển này không phải vật chết, mà là một vị cường giả chân chính tay cầm Phương Thiên Họa Kích, muốn phá vỡ hết thảy.
- Họa quyển thật là kỳ diệu, nhất định có giá trị không nhỏ.
- Ân, nếu là người thích tranh, tất sẽ thu mua cất chứa.
Người xung quanh phát ra thanh âm khen ngợi, mà Sở Linh lại hừ một tiếng:
- Bất quá là một bức họa mà thôi.
Nhưng trong lòng Sở Linh đang nghĩ, rốt cuộc là ai, dĩ nhiên tặng một bức tranh như vậy cho Mục Nhu.
- Các ngươi đang làm cái gì?
Lúc này một trung niên đi tới, chính là lão sư giảng bài hôm nay, thấy đoàn người vây quanh, hắn không khỏi đi tới.
Nhất thời mọi người nhường ra một lối đi, ánh mắt lão sư kia rơi trên mặt đất, cũng nhìn thấy bức tranh đó.
- Của ai vậy?
Trưởng lão của Hoàng Gia Học viện mở miệng hỏi.
- Tuyết Diên.
Có một người chỉ vào Tuyết Diên.
- Ta mượn dùng một chút được không?
Trưởng lão kia nhìn Tuyết Diên nói, nhất thời Tuyết Diên lộ ra thần sắc khó khăn, họa quyển này là Thiên Vận Phường giao cho Mục Nhu, thời điểm nàng đáp ứng chuyển giao, liền cần phụ trách với họa quyển, Thiên Vận Phường đã trưng cầu ý kiến của các nàng, mà các nàng cũng đồng ý chuyển giao.
- Tuyết Diên, sau này nếu ngươi ở tu luyện gặp phải khó khăn gì, có thể tới tìm ta.
Trưởng lão kia lên tiếng lần nữa, làm cho sắc mặt của Tuyết Diên chút ngưng lại, cho hắn mượn cũng không sao, đối phương thân là Trưởng lão Học viện, không khả năng làm mất họa quyển a.
- Ân.
Tuyết Diên gật đầu, Trưởng lão kia nở nụ cười, thu họa quyển vào:
- Hôm nay giảng bài tạm thời ngừng ở đây, mọi người tản đi trước đi.
Dứt lời, hắn liền cầm họa quyển vội vã ra cửa, dẫn tới học viên nơi này đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, vây Tuyết Diên lại hỏi đó là vật gì, dĩ nhiên để Trưởng lão Học viện coi trọng như vậy.
Đối với tin tức này Mục Nhu không biết, mặc dù là Tần Vấn Thiên cũng không có ý thức được bức tranh đó ẩn chứa giá trị.
Mục Nhu trở lại nơi ở, nàng phát hiện Tuyết Diên tựa hồ khách khí với nàng hơn vài phần, hơn nữa thần sắc có chút lập loè, để cho nàng cảm giác kỳ quái, bất quá nàng không có quá để ý, ở trong tẻ nhạt vượt qua một ngày.
Sinh nhật 18 tuổi này, hẳn là sinh nhật cô đơn nhất của nàng từ trước tới nay.
Có lẽ bởi vì áp lực trong gia tộc, phụ thân từ trước đến nay thương yêu nàng, cũng không có gọi nàng trở về.
Những đại nhân vật kia, đối với quyền mưu đều cực kỳ mẫn cảm, nơi nào lo lắng cảm thụ của nàng.
Quân Lâm yến dần dần tới gần, Cửu Huyền Cung có thể sẽ đứng ở phía sau màn, Lạc Thiên Thu có thể tranh đoạt quán quân của Quân Lâm yến, Thái tử Tuyết Vân Quốc đến, quyền lực của Sở Thiên Kiêu sẽ càng ngày càng vững chắc, lúc này bằng hữu của Tần Vấn Thiên, đương nhiên làm người không thích.
Ngày đó, thiếu niên đứng ở trong gió tuyết, cự tuyệt thành bằng hữu với Tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu!
Một ngày này, học viên của Hoàng Gia Học Viện cũng không biết, ở Hoàng Gia Học Viện, rất nhiều lão sư, chính bởi vì một họa quyển từ Đế Tinh Học Viện đưa tới mà sinh ra chấn động cự đại.
Đương nhiên, bọn họ không biết bức tranh đó từ Đế Tinh Học Viện tới, bởi vì Trưởng lão cầm họa quyển từng nói, bức tranh đó chính là đệ tử Tuyết Diên của Hoàng Gia Học Viện, đã có xuất xứ, bọn họ đương nhiên sẽ không truy xét tìm tòi nghiên cứu.
Ngày này, Hoàng Gia Học Viện quyết định, để bức tranh này ở Hoàng Gia Học Viện tiến hành trưng bày triển lãm, đồng thời mời nhân sĩ khắp nơi đến đây xem xét tìm tòi nghiên cứu, nhất là nhân sĩ của Luyện Khí Giới.
Tin tức này rất nhanh lên men trong Hoàng thành, mà ở ngày thứ hai, Hoàng Gia Học Viện đã truyền ra, một bức tranh của đệ tử Tuyết Diên, chính là trọng bảo, Học viện sẽ mời nhân sĩ khắp nơi đến đây xem xét, dẫn phát chấn động cực lớn.
Bất quá trong lòng Tuyết Diên vô cùng bất an, bởi vì bức tranh đó không phải thuộc về nàng, nếu như sự việc bại lộ, nàng sẽ mất hết thể diện.
Tuyết Diên nghĩ thầm, hiện tại không thể làm gì khác hơn là tạo mối quan hệ với Mục Nhu, chờ quen thuộc lần nữa, thời điểm trả họa quyển lại sẽ nói cho nàng biết chân tướng.
Mục Nhu rất kỳ quái, không biết vì sao hôm nay Tuyết Diên nhiệt tình với nàng như vậy, còn mời nàng đi xem họa quyển mà Học viện triển lãm, bất quá nàng cũng rất hiếu kỳ với việc này, nên cùng Tuyết Diên đi đến triển lãm điện.
Triển lãm điện của Hoàng Gia Học Viện rộng rãi mà đại khí, ở vị trí trung tâm, một bức tranh vẽ trưng bày ở đó, rất nhiều người nghỉ chân vây xem, nhưng đều phải bảo trì khoảng cách nhất định.
Địa phương đến gần họa quyển, còn có mấy lão giả đức cao vọng trọng, bọn họ nhìn như già nua, nhưng ánh mắt lại có một cỗ thần vận đặc thù, như rất có tinh thần.
- Bức tranh này, hẳn là Thần Văn không sai, họa quyển Thần Văn hình người như vậy, tuyệt đối là lật đổ tính sáng tạo, không biết xuất từ tay vị Đại Sư nào.
Một lão giả bình luận, đối với họa quyển này có đánh giá cực cao.
- Nếu coi họa quyển là Thần Văn tới phân cấp, đây cũng là Thần Văn Tam giai sơ cấp, nhưng nó ẩn chứa khí thế lại cực kỳ phi phàm, hơn nữa ta dám khẳng định, Sở Quốc tuyệt chưa từng xuất hiện loại Thần Văn này.
Lại có người mở miệng nói, làm cho mọi người đều có chút chấn kinh, bức tranh này, đúng là một bộ Thần Văn.
- Lật đổ tính sáng tạo, giá trị liên thành.
Không ngừng có người đánh giá, thậm chí bọn họ còn nói với Trưởng lão của Hoàng Gia Học viện ở bên cạnh:
- Họa quyển này có bán hay không?
- Điều này cần hỏi hỏi người trong cuộc.
Trưởng lão lão sư của Tuyết Diên đi tới, chỉ thấy ánh mắt của hắn nhìn Tuyết Diên trong đám người, cười nói:
- Tuyết Diên, họa quyển này, ngươi có nguyện ý bán hay không?
Thần sắc của Tuyết Diên sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Mục Nhu ở bên cạnh.
- Nếu như bán mà nói, Thần Văn họa quyển này, giá trị của nó có thể làm ngươi không dám tưởng tượng.
Trưởng lão kia tiếp tục nói:
- Mặt khác, họa quyển này ngươi làm sao có được, xuất từ tay vị Đại Sư nào?
Mục Nhu nhìn Tuyết Diên một cái, có chút ngoài ý muốn, Tuyết Diên dĩ nhiên có một bức tranh trân quý như thế, dẫn phát một hồi oanh động.
- Đại Sư của Tinh Hà Công Hội đến.
Đúng lúc này, có âm thanh truyền đến, sau đó có mấy bóng người đi vào, hiển nhiên là vi bức tranh kia.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất