Một chiếc xe ngựa, im ắng đứng ở cửa cung. Màn xe ngựa hạ xuống, thấy không rõ lắm người ở bên trong, chỉ có một tiểu nha hoàn đứng ở bên cạnh xe ngựa nôn nóng nhìn vào cửa cung.
Nửa canh giờ trôi qua, xa xa, tử bên trong hoàng cung, một thiếu niên áo trắng chậm rãi đi ra, cửa cung cao treo nhiều lồng đèn đỏ thẫm, tản mát ra ánh sáng dịu nhẹ, chiếu rọi lên người hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười sung sướng, vừa đi ra khỏi cung, liền bước nhanh hướng về phía xe ngựa.
Tiểu nha hoàn đón chào, cười nói:
-”Nô tỳ tham kiến Vương gia!”
Tử Ảnh nhìn thoáng qua tiểu nha hoàn xa lạ, nhíu mày hỏi:
-”Ngươi là ai?”
Tiểu nha hoàn Doanh Doanh vui vẻ cười:
-”Nô tỳ phụng mệnh Thái tử điện hạ, ở nơi này chờ Ứng Vương gia, người Ứng Vương gia muốn gặp đang ở trong xe!”
Tử Ảnh trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, không để ý tới lời nói của tiểu nha hoàn, bước nhanh hướng xe ngựa đi đến, hắn nhẹ nhàng vén màn xe, liếc nhìn người đang nằm trong xe ngựa, hai mắt nhắm nghiền, là dung nhan quen thuộc, nhìn nàng ngủ mê không tỉnh, sắc mặt không khỏi trầm xuống, lạnh giọng:
-”Nàng tại sao lại hôn mê?”
Tiểu nha hoàn bước nhanh đi đến bên cạnh Tử Ảnh, nhẹ giọng nói:
-”Tiểu thư tính tình cương liệt, Thái tử gia không thể làm gì, đành đưa ra hạ sách này, Ứng Vương gia yên tâm, tiểu thư chẳng qua chỉ là hôn mê mà thôi, cũng không có cái gì trở ngại, không đến hai canh giờ, tự nhiên sẽ tỉnh lại.”
Tử Ảnh nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại khôi phục nụ cười ôn nhu. Chỉ cần nàng không có việc gì, là tốt rồi.
Tiểu nha hoàn Doanh Doanh hoàn toàn bị dáng vẻ tươi cười của Tử Ảnh mê hoặc, nàng ngẩn người, mặt không khỏi hơi đỏ lên, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa, nhỏ giọng nhắc nhở:
-”Ứng Vương gia, hiện tại có thể đi được chưa?”
Tử Ảnh thu hồi ánh mắt trên người Diệp Lạc, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa, lạnh lùng lếc nhìn tiểu nha hoàn Doanh Doanh, lạnh lùng nói:
-”Bổn vương tự mình điều khiển được rồi, ngươi trở về nói với Tử Dạ, bổn vương đã giúp hắn! Nhắc hắn không nên quên, những lời đã hứa hẹn!”
Tiểu nha hoàn hơi ngẩn người, trong mắt không nén nổi vẻ thất vọng, nàng che giấu, vội vàng cúi xuống, nhẹ giọng nói:
-”Dạ!”
Tử Ảnh không nói gì thêm, kéo dây cương, quát nhẹ một tiếng, xe ngựa chớp mắt đã đi xa, chỉ để lại tiểu nha hoàn kinh ngạc đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
Trên tường thành cao cao, xuất hiện hai bóng người, xa xa phóng tới ánh lửa, đem thân ảnh hai người kéo dài, gió lạnh thổi qua, làm hai vạt áo tung lên, hai người nhìn hướng xe ngựa đã đi xa, vẫn không nhúc nhích.
Qua một lúc lâu, một người mang trang phục thị vệ quay đầu nhìn nam tử cao lớn mang áo bào màu tím bên cạnh, hỏi:
-”Gia, ngài cảm thấy, Ứng Vương có thể phát hiện đây không phải là Thái tử phi không?”
Tử Dạ chậm rãi thu hồi ánh mắt, nét mặt lạnh lùng lộ ra một nụ cười trào phúng, miễn cưỡng nói:
-”Sẽ không, ít nhất trong vài năm sẽ không!”
Vệ Tử Thanh nghe vậy giật mình, có điểm không dám tin, nhìn Tử Dạ, thắc mắc:
-”Gia vì sao có thể khẳng định? Theo thuộc hạ thấy, Ứng Vương gia đối với Thái tử phi là thật lòng, Thái tử phi giả kia há có thể dễ dàng qua mắt hắn?”
Tử Dạ con ngươi đen hiện lên một tia sắc lạnh, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng:
-”Vừa nãy, nếu không phải bản Thái tử biết nàng là giả, cũng gần như bị nàng qua mặt, nàng quả thật rất giống Diệp Lạc, ngay cả thói quen cùng động tác cũng có thể làm tự nhiên như thế, thậm chí, thanh âm cũng bắt chước không phân biệt được thật giả, bản Thái tử tin tưởng, Ứng Vương tuyệt đối không thể nhanh như vậy phát hiện ra!”
Vệ Tử Thanh hơi sững sờ, bật thốt lên:
-”Ngay cả gia cũng nhìn không ra?”
Tử Dạ hơi trầm ngâm trong chốc lát, sau đó chậm rãi nói:
-”Cái này cũng không đến mức, nàng tuy rằng bắt chước rất giống, thậm chí ngay cả tính cách riêng đều giống nhau, bất quá, nàng nếu tưởng giấu diếm được hai mắt bản Thái tử, nhất thời còn có thể, bất quá, bản Thái tử sẽ rất mau chóng phát hiện ra, nàng là giả!”
Nói tới đây, Tử Dạ dừng một chút, bỗng nhiên trầm tư:
-”Bởi vì trên người nàng có một cỗ hương vị đặc biệt, còn có đôi mắt kia…Ánh mắt như vậy, đến bây giờ, bản Thái tử mới chỉ cùng một người khác ở nơi đó gặp qua, mà ngươi kia, là người mà bản Thái tử trước mắt muốn tìm!”
Vệ Tử Thanh trong lòng hơi kích động, chần chừ một chút, hỏi:
-”Gia muốn tìm nàng?”
Tử Dạ ánh mắt sâu xa nhìn Vệ Tử Thanh, sau đó xoay người, hướng dưới tường thành đi xuống, thản nhiên nói:
-”Người kia, ngươi không phải cũng đang tìm nàng?”
Vệ Tử Thanh chỉ cảm thấy trong lòng chợt lạnh, nháy mắt đứng ngây tại chỗ, trong đầu không khỏi hiện lên hình bóng nàng, không nén nổi chua xót, hắn cho là hắn che dấu rất khá, nguyên lai, đã sớm bị người ta nhìn thấu, biểu hiện của hắn thực rõ ràng quá sao? Mà bây giờ gia đối với hắn nhắc nhở là có ý tứ gì?
Nghĩ đến đây, Vệ Tử Thanh không khỏi lộ ra một chút cười khổ, hắn một thân phận thị vệ hèn mọn, làm sao có thể xứng với nàng? Chỉ là, vừa rồi ý tứ của gia trong lời nói, làm hắn sâu trong nội tâm vì nàng lo lắng, nếu lần này gia thuận lợi đăng cơ, như vậy, gia sau này sẽ là một hoàng đế cao cao tại thượng, nàng làm sao có thể được gia yêu?
Vệ Tử Thanh nhớ tới trên núi Thiên Hoa một màn Tử Dạ cùng nàng ôm nhau, trong lòng lại một trận chua xót. Qua một hồi lâu, hắn mới giật mình thấy Tử Dạ đã đi xa, vội vàng nâng nhịp chân, hướng thân ảnh Tử Dạ bước nhanh đuổi kịp.
Mà ngay sau thời điểm Vệ Tử Thanh đuổi kịp, đi phía trước Tử Dạ lại đột nhiên ngừng lại, hắn chậm rãi ở trong ngực lấy ra một cái lệnh bài, đưa cho Vệ Tử Thanh, phân phó:
-”Tử Thanh, ngươi bây giờ điều động một bộ phận cấm quân, trước đi tới Tư Mã phủ, đem Tư Mã phủ bao vây lại cho ta, một người cũng không được bước ra khỏi phủ nửa bước, nếu không, giết chết không tha!”
Vệ Tử Thanh tiếp nhận lệnh bài trong tay Tử Dạ, trên gương mặt lộ ra vẻ hưng phấn, gia rốt cuộc muốn bắt đầu hành động sao?