Tần Thành chú ý tới giáo sư Lâm nhìn tấm hình cô gái có hơi xuất thần, như là đang nhớ về quá khứ.
Vương Huyên cảm thấy, giáo sư Lâm là một người có chuyện xưa.
Ông đã từng tiến vào mộ lớn thời Tiên Tần, nhận được truyền thừa của phương sĩ, trên ngực bị hai cái lỗ lớn cũng không chết, lại còn quen biết một cô gái cực xinh đẹp từng rất nổi tiếng ở Tân Tinh.
Mà đây chỉ là trải nghiệm nhỏ nhặt của ông, từ đó có thể suy ra, năm đó giáo sư Lâm thật sự không hề đơn giản.
“Giáo sư, thầy đừng buồn nữa, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, quá khứ đã qua rồi.” Tần Thành mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Giáo sư Lâm lắc đầu: “Các cậu nghĩ đi đâu vậy, chỉ là hôm nay tôi có hơi xúc động thôi. Với lại, tôi chỉ là thích đơn thuần, không có ý gì khác.”
Tần Thành cảm thấy lời này rất quen tai, hình như cách đây không lâu cậu cũng đã nói mấy chữ thích đơn thuần này, cậu lập tức nghĩ đến Triệu Thanh Hạm.
“Em vô cùng hiểu thầy!” Tần Thành nói, cố làm ra vẻ gặp được tri kỷ.
Vương Huyên mở miệng: “Cô gái trong tấm hình đó… hình như hơi giống Triệu Thanh Hạm.”
Tần Thành nghe vậy thì nhìn cẩn thận, quả thật có chút giống.
Biểu cảm trên mặt cậu lập tức trở nên hết sức đặc sắc, cuối cùng thở dài nói: “Thầy à, cảm nhận về cái đẹp của chúng ta giống nhau ghê, em cảm thấy chúng ta có thể trở thành anh em kết nghĩa rồi!”
Giáo sư Lâm trực tiếp tát cho cậu một cái, nói với cậu người trong hình là bà nội của Triệu Thanh Hạm.
Tần Thành nghe vậy, vẻ mặt sụp đổ, đây là bà nội của nữ thần sao?
Vương Huyên bỗng nhiên hiểu vì sao trước đó lại gặp Triệu Thanh Hạm ở cửa, bởi vì hai nhà có chút liên quan, chính vì cháu gái của cố nhân, cho nên giáo sư Lâm mới mở lại cuốn album ra một lần nữa.
Vương Huyên đã ý thức được, có lẽ giáo sư Lâm sẽ vì hắn mà gặp người phụ nữ này, mà hắn thì không muốn để ông vỡ tâm hồn vốn đã yên tĩnh nhiều năm nay.
“Giáo sư Lâm, thầy không cần bận tâm chuyện của em, em đã tự có kế hoạch sơ bộ của mình, có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề.”
Giáo sư Lâm kinh ngạc, ông chỉ cúi đầu nhìn bức hình một lúc mà Vương Huyên đã có thể đoán ra được ông muốn làm gì, phản ứng rất nhạy bén, quả nhiên thích hợp đi con đường Cựu Thuật này.
“Ở cổ đại, phương sĩ phải đấu tranh với mãnh thú, chống chọi với thiên nhiên vùng vẫy tranh giành sự sống. Tuy là thân xác người, nhưng lại dũng cảm muốn tỏa sáng cùng với trăng sao. Em lấy được loại truyền thừa này, phải đi con đường Cựu Thuật, nếu như ngay cả vấn đề nhỏ này cũng không giải quyết được, sau này gặp phải chuyện lớn liên quan đến sự sống chết thì phải làm thế nào?”
Vương Huyên là một người trọng tình cảm, chủ yếu là hắn lo giáo sư Lâm đi gặp cố nhân sẽ gợi lại chuyện đã chôn sâu trong quá khứ, phá hỏng phần bình tĩnh và thản nhiên lâu năm ở trong lòng, dù sao thì cũng có vài thứ ông đã buông bỏ, không nên vén lên nữa.
“Được rồi, vậy cậu tự giải quyết đi!” Giáo sư Lâm cười, con đường của ông đã bị đứt đoạn, ông rất muốn nhìn thấy một người đời sau có thể đi con đường Cựu Thuật đến cuối cùng.
Tối nay bọn họ bàn luận chủ yếu xoay quanh Cựu Thuật, Vương Huyên đọc nghiên cứu truyền thừa của phương sĩ thời Tiên Thần ngay tại chỗ, rất say mê.
Bởi vì, trong các lĩnh vực thải khí, nội dưỡng, thiền định thì bộ Cựu pháp này có những nét độc đáo riêng, được gọi là phi phàm cũng không hề quá.
Giáo sư Lâm nói với hắn, thật ra căn pháp trong lớp thực nghiệm cũng rất mạnh, nhưng không đủ hoàn chỉnh, cho nên mới không thể so sánh với bộ bí pháp Tiên Tần này.
Nhưng mà, Vương Huyên càng nghiên cứu, hắn càng cảm thấy khó, những ghi chép trên này cực kỳ mơ hồ, thực sự có thể xem đây là căn pháp sao?
Ví dụ như, trong đây nói tới một khu vực, trước khi đến là một mảnh hoang vu, sau đó lại viết đến đất đen, còn về phần sau… ghi chép lại càng mờ ảo.
Vương Huyên không hiểu, thỉnh giáo giáo sư Lâm ngay tại chỗ.
“Sau khi cậu trở về, tốt nhất nên đọc một số sách có liên quan đến tông môn của các thời kỳ trước như Đạo gia này, Phật gia này, chúng đều có trình bày và phân tích về một số thuật ngữ và hiện tượng liên quan đến thời Tiên Tần, sau đó cậu xem lại phương pháp này thì có thể sẽ có thu hoạch.”
Giáo sư Lâm giải thích cho hắn, một số trong đó hẳn là có liên quan đến “Hoàng Đình Nội Cảnh Đồ”.
Thời đại Tiên Tần cách ngày nay quá xa, một số chữ viết và hiện tượng, người đời sau đều cần dựa vào một số điển tịch thì mới có thể hiểu được.
Giáo sư Lâm giảng giải tiếp, ông lại nhắc tới “Bão Phác Tử” của Cát Hồng, cùng với “Vô Cực Đồ” của Trần Đoàn.
Vương Huyên gật đầu, chăm chỉ ghi nhớ.
Tần Thành ở bên cạnh nghe mà nhức đầu, muốn học truyền thừa của phương sĩ còn phải xem Đạo tàng nữa hay sao?
Bọn họ hàn huyên tới đêm khuya, giáo sư Lâm nói hết tất cả những gì mình biết cho Vương Huyên, qua nhiều năm tìm đọc một số lượng lớn điển tịch và kinh điển, lúc này mới có thể giải mã được truyền thừa của phương sĩ.
Vương Huyên thu hoạch vô cùng lớn, nhưng hắn cảm thấy sau khi trở về vẫn nên lật xem sách về thời đại cũ một chút.