Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch)

Chương 29: Vũ hóa

Chương 29: Vũ hóa

"Kiểm tra trang bị!" Thanh Mộc trầm giọng nhắc nhở mấy người trong phi thuyền chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị hành động.

Màn hình trên phi thuyền đã hiện rõ địa hình núi Thanh Thành, khắp nơi cây cối xanh tươi, núi rừng rậm rạp, từng ngọn núi cao thấp xen kẽ lẫn nhau như thành quách khổng lồ.

Vương Huyên đã mặc xong trang phục phòng hộ, cảm thấy hơi nặng nề. Tuy vậy bộ đồ này có thể chống lại một số vũ khí đạn dược nhất định, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ tính mệnh.

Hắn đeo một thanh đao vô cùng sắc bén, để khi đánh cận chiến nó là vũ khí hữu hiệu nhất để sử dụng trong không gian chật hẹp, cũng là nanh vuốt để hắn liều mạng với kẻ địch.

"Có trang bị mà tôi không biết dùng như thế nào?" Vương Huyên chỉ những bình chất lỏng nhỏ hỏi.

Thanh Mộc nói với hắn, bên trong ngâm lens, đeo nó lên để tránh tiết lộ thân phận.

Sau khi Vương Huyên làm theo, hắn quan sát gương mặt của mình qua gương, con ngươi biến thành màu lam nhạt, phối hợp với mặt nạ da người hắn hoàn toàn giống một người phương Tây.

"Núi Thanh Thành có quan hệ với Đạo giáo, lại thần bí như vậy, không phải sẽ khai quật được thứ gì đó không tầm thường chứ?" Người có biệt danh Hắc Hổ tham dự hành động lần này lên tiếng hỏi, cảm thấy vô cùng hứng thú.

Giữa bọn họ chỉ dùng biệt danh để liên lạc với nhau, không ai dùng tên thật.

Diêu Tử nói: "Lần này nhất định phải ngăn cản bọn họ, không thể để cho bọn họ mang đi thành công, Cựu Thổ đã sắp bị bọn họ đào rỗng rồi, tất cả đồ tốt đều bị vận chuyển đến Tân Tinh, trở thành bộ sưu tập cho những cơ sở nghiên cứu và nhà tài phiệt tư nhân."

Đề cập đến những chuyện này, bọn họ đều vô cùng tức giận.

Hiện tại các nơi trong Cựu Thổ, từ núi cao đến lòng đất tất cả đều bị càn quét qua, cho dù núi Thanh Thành cũng không ngoại lệ, không biết bị đào bao nhiêu lần.

Hiện tại còn phát hiện mới nữa, đúng thật vượt qua dự đoán của bọn họ.

Vương Huyên là một người mới, không hiểu liền hỏi: "Nếu chặn đánh bọn họ như vậy có bị trả thù rồi dẫn đến xung đột với quy mô lớn không?"

Thanh Mộc lắc đầu nói: "Không có chuyện đó đâu, cho dù Cựu Thổ có suy tàn thì một hai nhà tài phiệt cũng không thể làm gì. Hơn nữa quan hệ giữa Cựu Thổ và Tân Tinh cũng tạm được, dù sao cũng có chung nguồn gốc. Cậu phải có lòng tin với tổ chức, chúng ta đã sớm thâm nhập vào Thâm Không, không phải sợ bọn họ."

Hắc Hổ nói: "Thứ nhất do đám tài phiệt đó lén lút khai quật cho nên bản thân họ đuối lý, bị người ta chặn đánh cũng chỉ biết im lặng, sau đó đợi mọi chuyện trôi qua xem như không có gì xảy ra."

Đương nhiên không có nghĩa là không gặp nguy hiểm, ngược lại trong quá trình xung đột sẽ diễn ra vô cùng kịch liệt, tử thương là chuyện bình thường.

Vương Huyên im lặng, loại thám hiểm này không hợp với dự tính lúc đầu của hắn. Lúc đầu hắn chỉ muốn thăm dò một chút, không xâm nhập vào những khu nguy hiểm.

"Vũ khí năng lượng cao được thiết lập trong núi, người của tổ thứ hai và tổ thứ ba giải quyết bọn họ." Bên kia màn hình có âm thanh trò chuyện truyền đến.

Thanh Mộc trả lời: "Phải bảo đảm giải quyết hết bọn chúng, đừng để sau khi chúng ta tiến vào địa cung lại bị người bên trong chặn lại tiêu diệt."

"Không thành vấn đề, tổ thứ tư đợi lệnh."

. . .

Vương Huyên rất ngạc nhiên, loại thám hiểm thế này giống như chiến dịch cỡ nhỏ, không ngờ không chỉ có một tổ bọn họ.

Thanh Mộc rất bình tĩnh, dường như biết được suy nghĩ của hắn, bình thản giải thích: "Những đồ vật có liên quan đến phương sĩ Tiên Tần đều khiến người ta kích động, nếu thật sự có vật như vậy thì giá trị của nó không nhỏ, vì thế hành động lần này nhất định phải cẩn thận, không được xảy ra sơ xuất, cho nên tổ chức đã đồng thời điều động mấy tổ nhân mã."

"Lão Mục, cậu nên nên tập trung tinh thần, chuẩn bị xung điện từ cực mạnh để vô hiệu hóa người máy ở địa cung này và những loại vũ khí tương ứng khác."

Lão Mục ở lại trên phi thuyền, không chỉ tiếp ứng bọn họ ở bên ngoài mà còn chịu trách nhiệm phá hủy một vài sát thủ có thể có của đối phương.

"Bọn họ sẽ có biện pháp đối phó không?" Thân là người mới Vương Huyên khiêm tốn thỉnh giáo.

Thanh Mộc rất nghiêm túc trả lời: "Yên tâm, chúng ta rất chuyên nghiệp, sau này cậu cứ từ từ nghiên cứu trình tự các khâu chuẩn bị của chúng tôi."

Núi Thanh Thành bốn mùa xanh tươi, trong núi có nhiều bậc đá quanh co khúc khuỷu với một số ngôi đền cổ Đạo giáo ẩn hiện trên vách đá và trong rừng già.

Liên quan tới nơi này có quá nhiều truyền thuyết, là động thiên phúc địa nổi danh của Đạo giáo.

Đáng tiếc, khoảng gần trăm năm nay, dưới mặt đất nơi này đã sắp bị đào thành hình mạng nhện, lần này có phát hiện mới quả thực không dễ.

Thanh Mộc, Hắc Hổ, Diêu Tử, Phong Tranh, Tiểu Vương tiến vào núi rừng, chỉ có lão Mục thủ bên trong phi thuyền.

Tiểu Vương chính là Vương Huyên, đây là danh hiệu trong đội ngũ của hắn.

Thanh Mộc dẫn đầu, ông ta nhanh nhẹn như hổ báo đi xuyên qua núi rừng, mấy người còn lại đều là người luyện qua Cưu thuật, thực lực rất mạnh nhanh chóng đi theo phía sau ông ta.

Rất nhanh, bọn họ đi tới nơi đã đánh dấu, cửa vào địa cung khai quật là một ngọn núi tương đối thấp, nằm ở rìa núi Thanh Thành, khó trách đã bị bỏ lỡ.

Một vài người máy đào đất không biết mệt mỏi, đã xâm nhập sâu vào trong lòng núi, vận chuyện ra một lượng lớn đất đá.

Mặc dù cách rất xa nhưng đã mơ hồ có thể nhìn thấy địa cung trong lòng núi.

Thanh Mộc làm động tác ý bảo bọn họ an tâm chớ vội, ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ, yên lặng chờ nhà họ Chu và họ Lăng mở địa cung, lấy được đồ vật cầm ra, bọn họ chắn ở cửa động thủ, hiện tại không cần thiết phải đi vào mạo hiểm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất