"Vẫn là nên cẩn thận một chút thì hơn." Hắn không dám khinh thường, bởi vì, đây có thể là Thể Thuật mà Trương Đạo Lăng lưu lại, lai lịch thật sự quá lớn.
Đạo gia đã tồn tại từ rất lâu, ví dụ như Tư Tưởng Hoàng Lão(1), đều đề cập tới.
Về phần Đạo giáo, tương đối mà nói thì xuất hiện tương đối muộn, chính là do Trương Đạo Lăng sáng tạo ra.
Không thể nghi ngờ, ngay cả khi đem Trương Đạo Lăng đặt vào thời kỳ Tiên Tần, ở thời đại Cựu Thuật rực rỡ nhất, ông ta cũng tuyệt đối là cường giả đứng đầu trong phương sĩ.
Vương Huyên nhìn thời gian, mặt trời sắp lặn, đã đến lúc ra ngoài.
Xung quanh tòa nhà Thương Đỉnh vô cùng phồn hoa, có một khu thương mại lớn, lưu lượng khách rất lớn.
Sau khi Vương Huyên chạy tới, trực tiếp đi thang máy đi lên tầng trên cùng.
Tầng cao nhất có ba nhà hàng, mặc dù giá cả đắt đến thái quá, nhưng kinh doanh vẫn rất tốt.
Hắn đánh giá Tần Thành hẳn là đã đặt trước, nếu như không có gì ngoài ý muốn, hẳn là nhà "Lưu Kim Tuế Nguyệt".
Trước kia Tần Thành cũng từng tới nơi này mời khách, dùng lời của cậu ta mà nói, hương vị ở "Lưu Kim Tuế Nguyệt" này là chính thống nhất.
Vương Huyên đi về phía trước, đột nhiên ngẩn ra, nơi này đã có người... bao trọn?
Lưu Kim Tuế Nguyệt được bao trọn!
Hắn chỉ có thể nói thật có tiền, ngày thường giá cả một bàn cũng phải tốn mấy tháng tiền lương của người thường, hiện tại có người lại bao trọn toàn trường.
Hắn nhìn vào bên trong, phát hiện một ít phòng riêng trống không, phỏng chừng là gặp phải thần hào, người ta chính là muốn thanh tịnh, cho nên mới bao trọn toàn trường.
"Vương Huyên?!" Đột nhiên, có người gọi hắn, giọng điệu dường như không tốt lắm.
Lưu Kim Tuế Nguyệt có diện tích rất lớn, từ một hướng khác có mấy cô gái trẻ phát hiện hắn, cũng đang đi qua.
Hắn chỉ nhận ra hai cô gái trong đó, một người là con gái Chu Minh Hiên, Chu Đình, cũng là em họ của bạn gái cũ, hôm nay trạng thái của cô ta không tệ, không bị mộng du, mặc một thân váy dài thắt eo, có vẻ duyên dáng yêu kiều, có chút xinh đẹp.
Một người khác là bạn học đại học của Vương Huyên, cô sinh ra ở vùng Cựu Thổ, lần này được chọn sẽ đi đến Tân Tinh, không ngờ lại gặp được cô ở chỗ này.
"Vương Huyên nào, đừng nói là vị kia của Lăng Vi..." Bên cạnh có một cô gái mặc lễ phục dạ hội màu trắng mở miệng, thần sắc không tốt.
"Chính là anh ta." Chu Đình gật đầu.
Mấy cô gái này ăn mặc tương đối trang trọng, lấy lễ phục buổi tối làm chủ đạo, dáng người cùng dung mạo đều không tồi, hoặc thanh xuân xinh đẹp, hoặc lãnh diễm tao nhã.
Cô gái mặc lễ phục dạ hội màu trắng, giày cao gót dưới chân được khảm thủy tinh ở mặt bên, ở trên mặt Vương Huyên đảo qua đảo lại, mang theo ánh mắt nhìn kỹ, nói: "Anh có thể đàn ông hơn một chút hay không, nếu đã chia tay hơn một năm, cần gì tới nơi này cho thêm ngột ngạt?!"
Vương Huyên nhíu mày, hình như hiểu được cái gì, nhưng mà, trước đó hắn lại không biết tình huống nơi này, vô luận như thế nào cũng không trách được hắn.
Cô gái mặc lễ phục dạ hội màu trắng, nâng chiếc cằm trắng như tuyết lên, nhàn nhạt nhìn lướt qua hắn, tương đối ngạo mạn, nói: "Nơi này không hoan nghênh anh, cũng không phải là nơi anh nên đến, xin vui lòng biến mất ngay lập tức!"
Vương Huyên không có thói quen nhẫn nhịn loại người này, nghe vậy thì bình tĩnh mở miệng: "Tôi ở đâu liên quan gì đến cô, mặt khác, cô là cái củ hành gì?"
(1)Hoàng Lão Đạo là tiền thân của Thái Bình Đạo, một giáo phái của Đạo giáo. Hoàng là Hoàng Đế, Lão là Lão Tử. Tư tưởng Hoàng Lão bắt nguồn từ các Đạo gia thuộc học phái Tắc Hạ thời Chiến Quốc, đến đầu đời Tây Hán nó biến thành một trào lưu triết học và chính trị mạnh, chủ trương thanh tĩnh vô vi, cho dân nghỉ ngơi, nới tay trị dân. Đến đời Đông Hán, học phái này trở thành tôn giáo, thờ Hoàng Đế và Lão Tử. Chịu ảnh hưởng của Hoàng Lão Đạo, Trương Giác nổi lên, tự xưng là «Đại Hiền Lương Sư», sáng lập Thái Bình Đạo, phát động khởi nghĩa gọi là Hoàng Cân khởi nghĩa mà sử gọi là giặc Khăn Vàng.
Cô gái mặc lễ phục dạ hội màu trắng hô hấp dồn dập, bộ ngực cao vút phập phồng kịch liệt, quả thực như muốn xé rách lễ phục, không thể không nói, cô gái này rất nóng tính, thiếu chút nữa đã đem túi xách tinh xảo trong tay ném ra ngoài.
"Ngô Nhân!” Bên cạnh có người đỡ lấy cánh tay cô, thấp giọng an ủi.
Vương Huyên rất anh tuấn, tương đối thả lỏng đứng ở chỗ này, sắc mặt lạnh nhạt, hai mắt trong suốt, rất tự nhiên nhìn mấy người, hắn bình thản mà thong dong, không có tâm tình dao động gì.
Cô gái trẻ mặc lễ phục dạ hội màu trắng tên là Ngô Nhân, nhìn thấy hắn bình tĩnh như vậy thì hít sâu một hơi, làm mát cơn giận của mình.
"Nếu duyên phận của hai người đã hết, anh cũng không cần dây dưa nữa, bầu trời rộng lớn như vậy, mỗi người giương cánh đi xa, để lại cho đối phương bóng lưng xinh đẹp cùng đầy đủ không gian, so với cái gì cũng tốt hơn!" Ngô Nhân nói.
Vương Huyên lắc đầu, nói:"Cô nhập vai quá sâu, đắm chìm trong thế giới cảm xúc của mình, tự mình suy đoán tôi là người không ra gì, cô không nên thêm… diễn xuất cho mình nữa, tôi chỉ đi ngang qua đây vì có người mời tôi đến ăn cơm."
Cảm xúc Ngô Nhân vừa bình phục xuống lại lập tức bốc lên, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn rất nhiều, sắc mặt có chút đỏ lên, đương nhiên không phải là vì thẹn thùng, mà là cô quả thật rất nóng tính, ngày thường chưa bao giờ có người đánh giá cô như vậy, đối phương ngay cả suy nghĩ cũng nói ra, đây là đang ám chỉ tinh thần cô có vấn đề sao?