Cùng lúc đó, tay trái của cô nắm thành quyền, tuy rằng thoạt nhìn thanh tú, nhưng lực lượng đáng sợ, phát ra âm thanh chấn động, đánh về phía ngực Vương Huyên.
Tay kia của Vương Huyên cũng động, tay phải vẫn giữ tư thế như chưởng đao tiến công, tay trái chộp về phía nắm đấm trắng tinh của Triệu Thanh Hạm, muốn mạnh mẽ bắt lấy.
Phanh!
Bàn trà vỡ vụn, chỉ là bởi vì hai chân Triệu Thanh Hạm hơi dùng sức thu hồi, lập tức làm cho nó tứ phân ngũ liệt.
Hai tay cô tiến công, phần eo mảnh khảnh dùng sức vặn vẹo, một đôi chân dài giống như Phong Thần Chi Tiên, quất về phía đầu và ngực Vương Huyên, vững vàng, ngoan độc.
Vương Huyên phản ứng thần tốc, ứng biến hơn người, lấn thân về phía trước, đầu gối chân phải nâng lên, ngăn cản hai chân đối phương, hơn nữa hai tay va chạm với nắm đấm của Triệu Thanh Hạm, làm bộ muốn khóa chặt cô lại.
Tần Thành ở bên cạnh nhìn mà trong lòng chấn động kịch liệt, sau đó, dưới mông cậu giống như là lắp lò xo trực tiếp nhảy lên, xông về phía cửa, nhanh chóng đóng cửa, không dám để cho người ta nhìn thấy.
Vèo!
Triệu Thanh Hạm nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, từ chỗ sô pha di chuyển thân thể, thoát ly khỏi phạm vi tiến công của Vương Huyên, tấm thảm dưới một đôi chân dài vì bị giày cao gót đạp mà xuất hiện lỗ thủng, có thể thấy được thân thể căng thẳng hiện tại của cô ẩn chứa một cỗ lực lượng khủng bố như thế nào.
Trên gương mặt của cô viết đầy túc sát, hoàn toàn không giống với vẻ thanh tú ngọt ngào ngày xưa, hiện tại cô đang duy trì tư thái chiến đấu cực kỳ cường đại.
Tần Thành nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác khó có thể tin, trước đó Vương Huyên từng nói cho cậu biết, thân thủ như cậu xa xa không phải là đối thủ của Triệu nữ thần, cậu còn không tin, hiện tại nhìn thấy cô cư nhiên có thể quyết đấu cùng lão Vương, nhất thời trợn tròn mắt, hoàn toàn bị trấn trụ.
Thế nhưng hiện tại không phải là thời điểm suy nghĩ nhiều, cậu một tay rút lấy một sợi dây điện mềm trong phòng xuống, thì thầm với Vương Huyên: "Muốn trói lại không?!"
Giữa anh em cùng nữ thần, cậu tự nhiên không chút do dự lựa chọn anh em, trước tiên bắt được Triệu nữ thần rồi nói sau.
Vương Huyên không nói gì, chậm rãi thở ra, hai tay rũ xuống, không bảo trì tư thế tiến công nữa.
Triệu Thanh Hạm thì căm hận hung hăng trừng mắt nhìn Tần Thành một cái, cô cũng thu hồi tư thế công kích của Cựu Thuật, thân thể căng thẳng thả lỏng, vặn vẹo vòng eo, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang.
Vương Huyên mở miệng: "Bội phục, quả nhiên đã sớm Thải Khí, nội dưỡng thành công!"
Hắn vẫn cảm thấy, Triệu Thanh Hạm có thể rất lợi hại, nhưng chưa từng động thủ, cũng không biết cô đến tột cùng là mạnh cỡ nào, cho đến hôm nay va chạm ngắn ngủi, hắn tin tưởng, cô gái này cực kỳ lợi hại.
Vô luận là lần trước, hay là hôm nay, Triệu Thanh Hạm đều có thể im lặng xuất hiện ở sau lưng hắn, sau khi đi tới khoảng cách rất gần mới bị hắn cảm giác được.
Mặc dù hai lần này đều có liên quan đến bầu không khí quá thoải mái tại hiện trường nên hắn đã không cảnh giác, nhưng cũng có thể giải thích một số vấn đề.
Đặc biệt, Thanh Mộc trong tổ chức Thám Hiểm từng nói với Vương Huyên rằng mình rất hứng thú với hai sinh viên trong lớp thực nghiệm, cho rằng tiềm lực rất lớn, có thể trở thành đại cao thủ.
Khi đó Vương Huyên liền ý thức được, trong lớp có ẩn giấu một nhân vật lợi hại.
Chỉ là, hắn tiếp xúc quá ít với Triệu Thanh Hạm, cô gái này thường xuyên không ở trường học, vừa đi chính là mười ngày nửa tháng, mỗi tháng ở trường trung bình không có mấy ngày.
Cho nên trước đó hắn không cách nào xác định đến tột cùng cô đã luyện Cựu Thuật đến trình độ nào.
Triệu Thanh Hạm khép tóc lại, khẽ giễu cợt nói: "Anh thật đúng là khác người, không tiếp nhận quy củ trói buộc, sau hai lần chế nhạo tôi, cư nhiên còn dám trực tiếp động thủ với tôi."
Tần Thành vội vàng hòa giải, nói: "Hì, đều là hiểu lầm, ngồi xuống uống trà, gọi đồ ăn, ân oán hồng trần trong quá khứ đều thành chuyện vui ở trong chén rượu."
Triệu Thanh Hạm liếc mắt nhìn sợi dây điện mềm trong tay cậu ta, rất muốn đánh cậu ta một trận, tên này ngoài miệng từng ngụm từng ngụm hô nữ thần, nhưng vào thời khắc mấu chốt thế mà muốn giúp Vương Huyên trói cô!
Ánh mắt không tốt này nhất thời làm cho Tần Thành xấu hổ không thôi, cậu nhanh chóng đem dây điện mềm ném vào góc phía sau.
"Gọi món, chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu." Vương Huyên cười nói.
Cặp lông mày nhỏ dài xinh đẹp của Triệu Thanh Hạm hơi nhướng lên, nói: "Là tâm anh quá lớn, hay là anh cảm thấy lòng tôi thật sự quá rộng lớn, cái gì cũng không so đo?"
"Tâm tôi quả thật hơi lớn." Vương Huyên nhìn cô một chút, nói: "Cô cũng không phải là một người tính toán chi li, trong mắt tôi, lòng dạ của cô rộng lớn, dáng người đẹp, con người cũng rất tốt."
Trong phút chốc, Triệu Thanh Hạm ánh mắt sắc bén, thần sắc tương đối không tốt, hai tay ôm ngực ngồi xuống, liên tục cười lạnh với hắn.