Chương 13: Nơi Tìm Kiếm Đồ Vật
"Người chết sao có thể nói chuyện?" Nam Phong kinh hãi, trợn mắt nhìn.
Người mù khẽ khoát tay áo, "Trở về thôi."
Nam Phong bĩu môi, nhặt cây mộc trượng đưa cho lão, tay trái kéo tay người mù, tay phải cầm cây gậy trúc bát thảo rồi bước đi.
"Sư phụ, nếu để người khác thấy thứ này, chúng ta ắt gặp phiền toái." Nam Phong có chút lo lắng nói.
Người mù vẫn im lặng.
Nam Phong lại nói, "Sư phụ, người ta chết hết rồi, chỉ còn lại cái đầu, làm sao mà nói được?"
Người mù vẫn không đáp lời.
Đường về nhanh hơn lúc đến, chẳng mấy chốc hai người đã tới vũng nước mà Nam Phong lúc nãy vô tình rơi xuống. "Sư phụ, phía trước là vũng nước, chúng ta rẽ qua đi."
Người mù không những không rẽ, ngược lại rút mộc trượng, dừng bước. "Ta muốn làm phép, con cứ đi trước chờ ta."
"Không sao đâu, con không sợ." Nam Phong lắc đầu. Chật vật cả đêm, nào là lang thang nghĩa địa, nào là tìm đầu người, khó khăn lắm mới được mở mang kiến thức, hắn nhất định không muốn rời đi.
Người mù trầm ngâm một lát rồi nói, "Có một số việc con không nên biết rõ quá. Không phải ta cố ý giấu giếm, mà là con biết cũng chẳng có lợi gì."
"Dạ." Nam Phong gật đầu, đi về phía nam một đoạn.
"Đi nữa đi." Người mù phẩy tay, ý bảo hắn đi xa hơn.
Nam Phong bất đắc dĩ, đành lùi thêm chừng mười bước.
Người mù cắm mộc trượng xuống đất, tay phải vẽ một vòng vô hình rồi úp xuống. Theo động tác của lão, nước trong vũng bắn ra ngoài không ít. Người mù chuyển cái đầu người từ tay trái sang tay phải, rồi thả xuống vũng nước.
Lão dường như đã ấn một đoàn khí vô hình xuống vũng, đầu người nằm im trên đoàn khí, không hề lay động.
Từ vị trí của mình, Nam Phong có thể thấy rõ động tác của người mù. Lúc này, lão đang bước những bước chân kỳ quái, xoay quanh vũng nước. Hắn không nghe rõ lão niệm gì, chỉ lờ mờ nghe được những âm thanh lẩm bẩm, chắc là đang niệm kinh.
Sau ba vòng, người mù dừng lại, câu cuối cùng nói lớn hơn, Nam Phong nghe rõ mồn một: "Cấp cấp như luật lệnh!"
Nam Phong vô cùng tò mò, nóng lòng muốn biết cái đầu kia có thực sự sống lại như lời người mù hay không, liền nhích thêm hai bước về phía bắc. Nhưng đúng lúc đó, từ vũng nước vọng lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết của đàn ông: "A..."
Hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần, Nam Phong giật mình, tóc gáy dựng đứng, vội vàng nhảy lùi lại.
"Đừng hoảng sợ." Người mù giơ tay phải ra dò xét.
Vừa dứt lời, đầu người kia ngừng kêu thảm thiết, vội vã nói gì đó. Vài câu này âm thanh vẫn khá lớn, Nam Phong nghe loáng thoáng, hình như là hỏi người mù là ai, và mình đang ở đâu.
Người mù đáp lời rất nhỏ, Nam Phong hoàn toàn không nghe được. Đầu người kia lớn tiếng hơn một chút, Nam Phong thỉnh thoảng nghe được vài câu, có vẻ như đang kêu oan.
Cái đầu này, hay đúng hơn là người này khi còn sống, hình như không quen biết người mù, và hắn bị oan, chứ không hề giết người hại mạng, phạm pháp gì cả.
Người mù hỏi gì không rõ, nhưng dựa vào câu trả lời của đầu người kia, có thể đoán ra vài manh mối. Người này khi còn sống hẳn là chủ một quán trọ. Sau đó, có một vị khách thần bí đến trọ, rồi chết một cách ly kỳ trong đêm. Quan phủ liền khép tội hắn hành hung, cả nhà bốn miệng, không một ai thoát, đều bị chém đầu.
Tên chủ tiệm này cũng thật xui xẻo. Người khác phạm pháp còn được giam vào đại lao, đợi đến mùa thu mới thẩm vấn xét xử. Người có tiền thì còn có thể dùng tiền lo lót trong lúc chờ chết. Nhưng hắn phạm tội không đúng thời điểm, hôm nay xảy ra chuyện, ngày mai bị bắt, ngày kia đã đến mùa thu rồi, chết ngược lại còn nhanh gọn.
Trong lúc hỏi chuyện, người mù thỉnh thoảng lại làm động tác vòng tay rồi ấn xuống, dường như để bổ sung khí đoàn trong nước. Đây là phỏng đoán của Nam Phong, nhưng hắn cảm thấy mình đoán rất đúng, bởi vì nói chuyện cần hơi thở, mà gã chủ tiệm xui xẻo này chỉ còn lại một cái đầu, muốn hắn nói chuyện thì phải "bơm" khí vào cho hắn.
Người mù hẳn là hỏi về hình dạng của người trọ, thời gian chết, tình hình chết... Theo lời kể của đầu người kia, người trọ là một ông lão, chết vào đêm đó, nhưng không biết chính xác giờ nào. Hắn chỉ biết lão ta chết khi sáng hôm sau quan binh đến. Ông lão mang theo một cái bọc, nhưng sau khi xảy ra chuyện thì cái bọc đó biến mất.
Chủ tiệm cảm thấy oan uổng vì trên người ông lão không có bất kỳ vết thương nào, trong phòng cũng không có dấu vết tranh đấu. Hơn nữa, cửa phòng và cửa sổ đều bị chèn từ bên trong. Đừng nói ông lão kia không giống người có tiền, dù có, hắn muốn giết người cướp của cũng không có cách nào vào phòng được.
Nhưng quan phủ không hề nghe hắn giải thích, chẳng thèm xét hỏi, điều tra gì cả. Hôm sau, hắn cùng vợ con và mấy tử tù khác bị đem ra chém đầu.
Người mù sau đó hẳn là hỏi thi thể ông lão kia ở đâu, chủ tiệm nói là bị quan phủ mang đi rồi.
Người mù có lẽ lại hỏi chủ tiệm về những chi tiết khác khi ông lão trọ. Chủ tiệm nhớ lại rằng đêm xảy ra chuyện, vì phòng bị gió lùa, ông lão đã đổi phòng.
Toàn bộ quá trình nói chuyện kéo dài chừng nửa nén hương. Đến khi tiếng của chủ tiệm tắt hẳn, người mù lại bắt đầu niệm kinh, không dài, chỉ vài câu. Niệm xong, lão rửa tay trong vũng nước, rồi cầm mộc trượng tiến về phía Nam Phong.
Khi người mù đến gần, Nam Phong thấy vẻ mặt lão rất bình tĩnh, không có cảm xúc đặc biệt nào.
"Đi thôi." Người mù đưa mộc trượng cho Nam Phong.
Nam Phong kéo tay người mù đi về phía nam. Dù lòng đầy nghi hoặc, hắn cũng không dám hỏi. Người mù rõ ràng không muốn cho hắn biết, hỏi cũng vô ích.
Người mù dường như muốn nhanh chóng trở về, thúc giục Nam Phong đi rất nhanh. Đến đường lớn, Nam Phong ném cây gậy trúc xuống. Thứ này cầm vào chỉ thêm xui xẻo.
Đi ngang qua chỗ Bàn Tử và đám người ngủ ngoài trời, Nam Phong định bụng nhân cơ hội nói vài câu, nhưng bọn họ đã ngủ say từ bao giờ.
Trở lại ngoài thành, người mù vẫn dẫn Nam Phong vượt tường thành như cũ. Lần này Nam Phong đã có chuẩn bị tâm lý, phát hiện chỉ cần không sợ hãi, cảm giác cưỡi mây đạp gió cũng không tệ.
"Có biết Phúc Vận quán trọ ở đâu không?" Người mù hỏi.
"Không biết." Nam Phong lắc đầu. "Sư phụ, đồ của con vẫn còn ở quán trọ cũ."
Người mù giơ tay lên, "Ta chỉ đường cho con, đi về phía đông thành."
Lúc này, canh ba sắp qua, Nam Phong vừa buồn ngủ vừa mệt, nhưng người mù muốn đi, hắn không thể không đi theo.
Người mù không đi đến quán trọ cũ mà dẫn Nam Phong đến một khách sạn nhỏ nằm ở nơi hẻo lánh phía đông bắc thành Trường An. Đại môn quán trọ hướng về phía tây, bên ngoài là một tòa lầu gỗ hai tầng, bên trong là một sân. Trên cánh cửa dán giấy niêm phong của quan phủ.
Người mù không đi cổng chính mà vòng sang phía đông, dẫn Nam Phong nhảy qua bức tường phía sau.
Từ khi xảy ra chuyện đến nay chắc cũng chưa được mấy ngày, gà trong chuồng vẫn còn sống. Con chó đen bị buộc ở góc tây bắc sân cũng chưa chết đói, thấy hai người xâm nhập thì yếu ớt sủa vài tiếng.
"Đưa ta đến gian sương phòng đầu tiên ở dãy đông." Người mù nói.
Nam Phong kéo tay người mù đến gian phòng đó. Người mù đẩy cửa bước vào, "Con ở ngoài chờ ta."
Nam Phong gật đầu, ở lại bên ngoài.
Cái sân này vừa mới có người chết, bình thường hắn mà phải đợi ở đây chắc chắn sẽ rất sợ. Nhưng so với cái âm sâm của nghĩa địa Thành Tây và chuyện nói chuyện với đầu người, thì cái phòng có người chết này cũng chẳng là gì.
Nam Phong ngồi xuống bậc thềm bên ngoài. Con chó đen lết lại gần, thấy nó đói lả, Nam Phong động lòng trắc ẩn, cởi dây thừng trói nó rồi mở chốt cửa sau thả nó đi.
Thả chó xong, hắn lại muốn cho lũ gà kia ăn. Vừa lấy mồi lửa định ra kho củi tìm hạt kê thì nghe thấy người mù gọi vào trong phòng.
Nam Phong quay người đi về phía đông sương, thấy người mù đang ngồi trước lò sưởi của giường đất. "Con vất vả một chút, chui vào xem bên trong có giấu gì không."
"Hả?" Nam Phong không vui. Theo người mù thì toàn lang thang nghĩa địa, lật tử thi, giờ còn phải chui vào ống giường đất.
"Nếu ta có thể tự làm được thì nhất định sẽ không để con phải chịu dơ bẩn thế này." Người mù cũng rất bất đắc dĩ.
Thấy người mù nói vậy, Nam Phong cũng ngại từ chối, liền cởi áo choàng rồi chui vào trong. Lò sưởi giường đất lớn hơn lò nấu cơm một chút, nhưng hắn vẫn phải chen chúc mới vào được.
"Sư phụ, người nói đồ vật đó là cái gì ạ?" Nam Phong hỏi, dưới gầm giường toàn tro rơm rạ, rất khó thở.
Người mù không trả lời. Nam Phong sục soạo trong tro rơm rạ rồi chạm phải một vật, tròn tròn dẹt dẹt, không nặng lắm.
"Sư phụ, con tìm được một cái gì đó tròn tròn, hình như là mảnh sứ vỡ." Nam Phong nói.
"Ra đi." Người mù thò tay kéo Nam Phong ra, rồi mò mẫm nhận lấy vật đó từ tay hắn, vuốt ve một chút rồi bỏ vào trong ngực. "Đi thôi, mau rời khỏi đây."
Nam Phong phủi một thân tro than, cầm áo choàng chạy ra sân, múc nước trong vạc ra rửa mặt mũi. Người mù mò mẫm đi ra, đóng cửa phòng lại.
"Chó đâu?" Người mù phát hiện con chó đã biến mất.
"Thả rồi." Nam Phong đáp.
Người mù nghe xong bỗng nhíu mày, trầm ngâm rồi nói với Nam Phong, "Mở chuồng gà ra đi."
Nam Phong cũng định làm vậy, liền mang áo choàng qua kéo cửa chuồng gà ra.
Người mù không dẫn Nam Phong nhảy tường nữa, hai người đi ra bằng cửa sau. Nam Phong định đóng cửa lại thì người mù ngăn cản.
"Sư phụ, vừa rồi đó là cái gì vậy ạ?" Nam Phong kéo tay người mù đi rất nhanh. Người mù bảo hắn chui vào gầm giường chắc chắn là để giữ nguyên hiện trường, không muốn để người khác biết họ đã đến. Nhưng hắn không hiểu. Việc thả chó đã phá hỏng kế hoạch của người mù, giờ lão còn bảo hắn thả gà, lại không cho đóng cửa sau, mục đích là để tạo hiện trường giả bị trộm. Người mù làm vậy để làm gì hắn không quan tâm, hắn chỉ tò mò vật vừa tìm được là cái gì.
Người mù nhíu mày, không trả lời ngay.
Nam Phong cũng không hỏi nữa. Vật kia to bằng bàn tay, không nặng, không giống vàng bạc. Có lẽ nó có ích với người mù, nhưng với hắn thì chẳng có tác dụng gì. Quan trọng nhất bây giờ là hỏi người mù chịu dạy hắn công phu gì, cái đó mới có ích cho hắn.
Đúng lúc Nam Phong còn đang do dự có nên hỏi ngay hay đợi về quán trọ rồi hỏi thì người mù lên tiếng, "Đó là mảnh mai rùa..."