Tục ngữ nói thật đúng, giang sơn thay đổi mới có người tài, người mới thay thế người cũ, anh hùng như thế, mỹ nhân càng phải như vậy. Ở đâu có người ở đó có giang hồ, tiên nhân cũng không ngoại lệ, nữ Tiên quân như cá diếc sang sông, dù sao cũng phải có một người đứng đầu. Năm đó, Tam giới có Cảnh Chiêu, nữ nhi của Thiên Đế Mộ Quang, vô cùng mỹ lệ, kiêu ngạo đã sớm ẩn tích, mấy trăm năm về sau, danh tiếng này rơi vào công chúa Hoa Thù của tộc Khổng Tước ở đảo Bắc Hải Bách Điểu.
Hoa Thù hơn một ngàn tuổi, là ấu nữ của Khổng Tước vương Hoa Mặc, nàng giáng thế hơi có chút sắc thái truyền kỳ. Đêm nàng sinh ra, ngũ sắc tường vân bao phủ Bắc Hải, Giao Nhân nghìn năm khó tìm lên bờ ca hát vui vẻ, còn có Hải Thú ở cuối Bắc Hải vui mừng đón trăng. Sau đêm Hoa Thù giáng thế, tường vân tản ra, Giao Nhân quay về, Hải Thú biến mất. Cái cảnh kỳ lạ này được rất nhiều Tiên nhân tận mắt nhìn thấy, thán phục tới bến, mọi người cũng nói vị tiểu công chúa được trời chúc phúc, ngày sau e là mệnh quý nhân.
Tộc phi điểu chọn Khổng Tước làm Vương, nhưng tôn Phượng Hoàng làm Hoàng, phân vị cao thấp đánh giá liền biết. Phượng tộc ít xuất hiện, mấy vạn năm đến chỉ vì hai chuyện mà huy động đến nhiều người: một là Phượng Nhiễm niết bàn, hai là tiểu Hỏa Phượng giáng thế. Nhưng chỉ riêng hai việc này cũng đã lớn đến nỗi thu hút Tam giới bát hoang cùng chúc mừng.
Từ sau khi Phượng Hoàng sống lại, thanh thế tộc Khổng Tước ảm đạm đi không ít. Hoa Mặc tự biết khó so với Phượng Hoàng có được địa vị Thiên Đế tôn quý. Khó có được một khuê nữ hiếm thấy thu hút được tường vân, tự nhiên trở thành trân bảo được yêu thương. Địa vị Hoa Thù ở tộc Khổng Tước so với hai ca ca của nàng càng tôn quý vài phần.
Nữ nhi này so với Khổng Tước Vương không chịu thua kém, lúc sinh ra tiên lực trong cơ thể nàng đã hơn xa Tiên tộc bình thường. Tám trăm tuổi đã tấn vị Hạ quân. Chín trăm tuổi tham gia hội bàn đào Thiên Cung, dung mạo xinh đẹp làm cho chúng Tiên quân nhìn say mê, có người nói nàng sau này nhất định phong thái tao nhã không thua nữ nhi Cảnh Chiêu của Thiên Đế.
Sau khi Cảnh Chiêu ẩn tích hơn một trăm năm, dung mạo nổi tiếng xinh đẹp của Hoa Thù sớm đã độc chiếm một phương. Đến tuổi phát triển, đến tuổi hứa hôn, ở đảo Bách Điểu, Tiên quân cầu hôn nhiều vô số kể. Khổng Tước Vương rất an lòng, một lòng muốn thay ấu nữ tìm lang quân tốt, không biết làm sao tất cả những người được chọn Hoa Thù đều không đồng ý. Như vậy mà qua trăm năm, Khổng Tước Vương mệt mỏi vô cùng, đành phải chiều theo ý Hoa Thù, để nàng tự mình chọn người vừa lòng. Là rồng hay là rắn, chỉ cần là nàng gật đầu, đều được.
Phu tế mà Khổng Tước Vương nghìn tuyển trăm chọn đều khó lọt vào mắt của Hoa Thù, cũng không biết cuối cùng nàng muốn chọn Tiên quân phong thái như thế nào. Nhân tài mới xuất hiện ở Tiên giới đều sợ mất đi danh tiếng của mình, không dám lên đảo Bách Điểu cầu thân, chỉ dám đem nàng để ở trong lòng ngưỡng mộ.
Hoa Thù thường ngày say mê tu luyện, rất ít xuất hiện trước người khác, thanh danh tuy lớn, nhưng người thấy dung mạo nàng lại không nhiều. Lần này nàng theo cha chúc mừng, không ít Tiên quân liền vì sự kiện này mà lên đảo Ngô Đồng để gặp được vị công chúa Khổng Tước trong truyền thuyết dung mạo có một không hai này, ngay từ sớm tất cả đã có mặt trên đảo.
Nào đâu đoán được Hoa Thù vừa vào đảo liền thỉnh cầu trưởng lão Phượng tộc cho nàng nghỉ ngơi tại Lưu Vân Các. Lưu Vân Các ở sâu trong đảo, yên tĩnh khó vào, vả lại cách cây tổ Ngô Đồng nuôi dưỡng tiểu Hỏa Phượng không xa. Để tránh phá hỏng tiểu Hỏa Phượng niết bàn, tân khách vào đảo hạn chế tới gần nơi này, nên không có một Tiên quân nào ở yến hội trước đó nhìn thấy Hoa Thù, tình cảnh khó có thể tiếp cận giai nhân như vậy làm cho không ít nam Tiên quân cảm thấy mất mát không thôi.
Trong kịch bản dân gian, mỗi câu chuyện đều thích chú trọng đến sự thăng trầm, sẽ không hạ màn cảm tạ bình thường như vậy, chắc chắn sẽ có một bia đỡ đạn đáng ghét xuất hiện tạo điều kiện cho mọi người giết thời gian, thổ lộ bực tức.
Thời khắc mấu chốt này, Cổ tiểu béo ngang trời xuất hiện. Hắn nằm trên tuyết viên tiên xe của lão Thượng quân Đông Hoa trước mắt bao người rầm rộ vào đảo, tiến vào Cửu Hoa Các.
Ngoại trừ Cổ tiểu béo, ai cũng biết trăm mét xung quang Lưu Vân Các chỉ có một Cửu Hoa Các. Vả lại, hai Các nằm ẩn giấu giữa rừng cây Ngô Đồng xanh tươi, bên ngoài khó nhìn thấy, tự thành một cảnh.
Khách khứa đầy đảo nhưng chỉ có Cổ Tấn là được Phượng Nhiễm an bài, sáng sớm nàng phân phó việc này. Mặc dù trưởng lão Phượng tộc khó hiểu về việc Phượng Hoàng đích thân hỏi đến chổ ngủ lại của một đệ tử núi Đại Trạch, nhưng vẫn theo ý Phượng Nhiễm để Cửu Hoa Các cho Cổ Tấn, chỉ là không ai ngờ tới Hoa Thù lại chọn chỗ nghỉ ngơi vừa vặn là Lưu Vân Các bên cạnh.
Phượng Nhiễm tất nhiên là không biết mình đã tùy tiện một cước đá Cổ Tấn đến một nơi mà người người ao ước, người người hâm mộ. Người ngốc có phúc của người ngốc, nói ra chính là Cổ tiểu béo là một đứa trẻ có mệnh kiên cường, một đạo sét đánh xuống vẫn có thể sống được.
Cổ Tấn ở Cửu Hoa Các ngủ đến trời đất tối mịt, hoàn toàn không biết toàn bộ khách khứa đảo Ngô Đồng trong vòng một ngày sinh ra ba ý nghĩ trọng yếu: Xem tiểu Hỏa Phượng nhất mạch thứ hai xưa nay hiếm có, niết bàn giáng thế, nhìn công chúa Hoa Thù – Khổng Tước nhất tộc bạn tường vân, sinh ra xinh đẹp không ai sánh bằng, lại... quan sát đồ đệ của lão thượng quân Đông Hoa, không biết từ đâu xuất hiện, rốt cuộc có cái đức hạnh gì!
Cổ Tấn vào đảo Ngô Đồng mới có nửa ngày, đã không chủ động đến điện Ngô Đồng chào hỏi trưởng lão Phượng tộc, cũng không gặp và qua lại với các sơn môn quen biết với núi Đại Trạch. Chúng tiên không rõ Cổ Tấn đang nghĩ cái gì, đều than thở tiểu đồ đệ này quả thực không ra thể thống gì.
Trong mười mấy sư điệt râu bạc đi theo, dẫn đầu là Thanh Vân, học trò của tiên quân Nhàn Thiện. Tuổi của hắn không nhỏ, mối quan hệ đương nhiên cũng không ít, mấy lời đồn đại ở đảo Ngô Đồng không sớm không muộn mà truyền đến lỗ tai hắn. Do dự một lát, vì thanh danh mấy vạn năm của núi Đại Trạch, hắn hít sâu một hơi, thấy chết không sờn mà đánh thức Cổ Tấn đang ngủ say trong phòng.
Thấy hắn đi vào, các Tiên quân râu bạc khác trên mặt ngưng trọng, ai ai đều biết vị Tiểu sư thúc này lúc tức giận khi bị đánh thức không phải bình thường. Vì vậy, một nén nhang sau, lúc bọn hắn trông thấy cảnh Thanh Vân với đạo bào bị xé thành từng mảnh nhảy ra khỏi cửa sổ, cũng chỉ từng người bình tĩnh, nháy mắt mấy cái liền rời đi.
Thẳng đến lúc sau hoàng hôn, ánh trắng treo trên đầu ngọn liễu, Cổ Tấn mới tỉnh lại. Thấy đã đến đảo Ngô Đồng, hắn vui mừng khôn xiết, ăn thức ăn do chúng sư điệt chuẩn bị, một người nghênh ngang đi ra ngoài tìm chuyện vui. Những động tác này làm một mạch, Thanh Vân chưa kịp nói cho hắn biết bàn luận của chúng tiên trên đảo.
"Aiz, Cổ Tấn sư thúc sẽ không bị đả kích đâu."
Chúng sư điệt canh giữ cửa Cửu Hoa Các nhìn bóng Cổ Tấn đã đi xa thì bắt đầu bàn luận.
"Sớm biết như vậy mấy năm này nên chuẩn bị cho sư thúc một ít thức ăn chay, năm đó lúc sư thúc gầy, dáng vẻ rất tuấn tú. Bây giờ, các Tiên quân trẻ tuổi, nhìn người không nhìn phẩm chất, chỉ quan tâm vẻ bề ngoài, đúng là thói đời bạc bẽo. Không được, ta vẫn nên đi cùng sư thúc Cổ Tấn, thời gian tu luyện của thúc ấy ngắn ngủi, tránh cho chịu sự ức hiếp của người khác."
Chúng tiên nhân của núi Đại Trạch kế thừa bản tính thành thật của lão Thượng quân Đông Hoa, mấy trăm năm hiếm khi ra khỏi núi, đều là những lão già cổ hủ thích ở trong núi. Bọn hắn nhìn Cổ Tấn nhìn đâu đâu cũng thấy tốt, xem chỗ nào cũng thấy đẹp, tất nhiên là không thích Tiên nhân bên cạnh xói mói bình phẩm đối với tiểu sư thúc vừa đáng yêu lại thuần lương.
Thanh Hải vừa lẩm bẩm đi lên phía trước, bị Thanh Vân giữ chặt.
"Không cần lo lắng." Thanh Vân vuốt râu, cười híp mắt: "Bản tính của vị tiểu sư thúc của chúng ta ngươi còn không biết? Nhất định là không chịu thiệt thòi đâu."
Thanh Hải nhớ tới Túy Ngọc lộ ở chân núi nhà mình, hàng năm đến ngày đến tháng, tự nhiên biến mất một cách sạch sẽ, lòng ưu tư gật đầu, lùi chân về.
Cửu Hoa Các và Lưu Vân Các ở sâu bên trong đảo Ngô Đồng, khách khứa khác đều ở ngoài đảo, chính giữa vừa đúng bị ngăn cách bởi cái hồ nước do thiên nhiên tạo thành. Trên hồ có cây cầu đá, ở giữa cầu đá có một đình đá. Cũng không biết có phải có hẹn không mà hai ngày này trong đình đá, mỗi khi đến chập tối đều có không ít Tiên nhân tụ họp ở nơi này ngắm trăng phẩm rượu, đều là chúng Tiên quân trẻ tuổi.
Các nam tiên quân anh tuấn, ngạo mạn muốn "Tháp gần nước hưởng trước ánh trăng", chờ cơ hội gặp Hoa Thù một lần, từ Lưu Vân Các đi vào trong đảo phải qua chỗ này. Về phần nữ Tiên quân, trong lòng không chịu thua, trong lòng muốn so đo, tự nhiên cũng đến nơi này. Đình đá nho nhỏ, mỗi một tấc vuông, đều có đám con gái của các quý phủ Tiên giới.
* Tháp gần nước hưởng trước ánh trăng (Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt) -> Đây là một thành ngữ có nguồn gốc từ bài thơ, có ý nghĩa là việc nhận được lợi ích hoặc sự tiện lợi nào đó trước vì ở gần một số người hoặc sự vật."Tấn Vân, nghe nói mấy ngày trước bá phụ và Thượng quân Lôi Minh trao đổi bát tự, nha đầu muội, hôn sự đã định rồi, cũng không thấy muội nói cho chúng ta biết". Trưởng nữ của Thượng quân Mộc Hoa là Mộc Dung đã sớm gả cho nhị thái tử Đông Hải mấy năm rồi, nàng đang hỏi chính là tam công chúa Tấn Vân – đường muội Nam Hải của nhà chồng nàng.
"Tấn Vân, phụ vương muội rất thương muội, thay muội chọn phu tế không tệ." Lời vừa nói ra, làm cho đám nữ Tiên quân trong đỉnh đá kêu lên.
Trong Tiên giới, Thượng quân bất quá chỉ có hơn mười vị, Thượng quân Lôi Minh cai quản giông tố, ở Thiên cung địa vị khá cao, rất được Thiên Đế coi trọng. Nghe đồn người con trai Lôi Hàn tuấn tú lịch sự, tính cách ôn hoà hiền hậu, cũng là người con rể tốt được chọn. Trưởng tử Lôi gia sánh vai với tam công chúa Nam Hải, hôn sự này cũng xem như môn đăng hộ đối, duyên trời tác hợp.
"Nhị biểu tẩu, ý của phụ vương là đợi xác định rồi mới nói, không phải muội giấu." Tam công chúa Tấn Vân, tính tình dịu dàng, thẹn thùng, chợt nghe nói thế, mặt lập tức đỏ lên, nhưng nhìn sự hâm mộ trên mặt đám nữ Tiên quân trước mặt, cũng không thể che giấu sự vui vẻ trong đáy mắt, đầu lông mày cong lên.
Chúng tiên đã có chủ đề, dĩ nhiên là trêu ghẹo tam công chúa Tấn Mây. Mộc Dung nhìn thấy chúng tiên chuyển chủ đề, khóe miệng vẽ ra nụ cười. Tấn Vân thoáng nhìn thần sắc trên mặt nàng, lòng thở dài. Năm đó, trong số Tiên quân đến đảo Bách Điểu cầu hôn Hoa Thù, có nhị đường huynh Ngao Thiên. Những năm này, tẩu tẩu nàng mặc dù nhìn có vẻ rộng lượng, nhưng không thích nhất là người khác ở trước mặt mặt nàng nhắc tới vị công chúa Khổng Tước nhất tộc.
Bên trong đình đá tiếng cười vang lên từng trận, rất là vui vẻ. Bên trong đám mây ở phía trên đình đá, một tiểu Phượng Hoàng đỏ rực tinh quái, đáng yêu đang híp mắt xem náo nhiệt.
Nghe xong sau nửa ngày, nó ngáp, miệng hơi mở, nhàm chán mà lầm bầm một câu: "Thật sự là có tiền đồ, gả cho vị hôn phu có cái gì tốt so với..."
"Phượng Ẩn, vậy con nói đi các nàng nên so cái gì?"
Bên cạnh đám mây đột nhiên xuất hiện một bóng người. Người tới một thân cổ bào đỏ thẫm, tóc dài đỏ rực không đội đế quan, xõa trên vai. Nàng búng tay, giữa không trung hóa ra một cái ghế chạm khắc cây Ngô Đồng, nàng miễn cưỡng hướng phía trên ngồi xuống, gác chân lên.
"Nói đi, nếu nói làm ta hài lòng, ta sẽ miễn trừng phạt việc con hôm nay một mình chạy đến đây, nếu nói mà không hài lòng..."
Nàng nhìn tiểu Hỏa Phượng nhíu mày, lại cười nói: "Ta nhất định sẽ cho con biết bông hoa vì sao đỏ, ánh trăng vì sao tròn..."