Chương 111: Ứng Vô Cực tới đây thăm hỏi
Cố Vân Hi và Giang Vãn Thường nghe Mộ Dung Hải Đường nói thế, bèn đồng thời dừng bước.
Hai người liếc nhìn nhau, nhìn thấu suy tính trong mắt đối phương.
"Hải Đường lão sư, chúng ta chỉ ra ngoài chơi một chút mà thôi!" Cố Vân Hi nở một nụ cười hết sức chân thành.
"Đúng đúng đúng, chúng ta quá tò mò về thành Cửu Diệu này nên muốn ra ngoài dạo quanh một vòng thôi!" Giang Vãn Thường bổ sung.
Hai người đều ăn ý không nhắc tới chuyện về Khởi Nguyên Thương Thành.
Dĩ nhiên rồi, cửa hàng của ông chủ chỉ có mỗi mười máy thôi, nhiều người đổ xô đến, mình không tới lượt thì phải làm sao?
Mộ Dung Hải Đường gật đầu, không nghĩ quá nhiều.
Nàng nói: "Đi dạo thì không có vấn đề gì nhưng phải chú ý an toàn bản thân. thành Cửu Diệu hiện nay không được như xưa đâu."
Giọng nàng tràn đầy cảm khái.
Mộ Dung Hải Đường cảm thấy, trong thành Cửu Diệu này, một cường giả Vấn Đạo viên mãn như nàng cũng không được sống thoải mái tùy ý lắm.
Nhưng cũng đành chịu thôi, ai bảo thời gian này đã có quá nhiều chuyện lớn chuyện bé tranh nhau xảy ra.
Ai biết rốt cuộc còn có bao nhiêu cường giả tuyệt thế chưa từng xuất hiện đang ẩn trong đám đông nhốn nháo.
Nghe Mộ Dung Hải Đường nói thế, cộng thêm vẻ mặt đầy cảm khái của nàng, Cố Vân Hi và Giang Vãn Thường tự dưng cảm thấy buồn cười thế nào ấy.
Hai người đã được biết, những chuyện phát sinh lúc trước ở thành Cửu Diệu này đều do một tay ông chủ gây nên.
Thành thật mà nói, loại cảm giác chỉ mình mình biết mà tất cả mọi người xung quanh vẫn chẳng hay biết gì, quả thật khá thú vị.
"Khụ khụ, ta biết rồi, thưa Hải Đường lão sư." Cố Vân Hi ngoan ngoãn đáp.
"À đúng rồi, Ứng Vô Cực lão sư đâu nhỉ?" Giang Vãn Thường đột nhiên phát hiện ra điểm bất thường ở đây, bèn tò mò hỏi.
Ai cũng biết bình thường Ứng Vô Cực luôn ở lì trong Túy Nguyệt Hiên, mà tính cách hắn ta như thế, hẳn sẽ không có chuyện đi ra ngoài dạo chơi lãng phí thời gian đâu.
Trong ấn tượng của đám học viên ở đây, Ứng Vô Cực cực kì xứng với danh xưng cuồng ma tu luyện!
Mộ Dung Hải Đường nói: "Hắn có chút việc riêng nên đi vắng rồi!"
"Ồ!" Hai người gật đầu, sau đó về phòng mình, bắt đầu tiêu hóa đám kinh nghiệm chiến đấu có được từ trong Tháp Thí Luyện.
Những kinh nghiệm này chỉ khi chân chính nắm vững mới có thể có tác dụng thực chất trong việc tăng cao thực lực.
"Ài, không biết cái tay Ứng Vô Cực này rốt cuộc thế nào, đã lâu như vậy rồi mà!"
Sau khi hai người đi khuất, Mộ Dung Hải Đường mới thở dài, bất đắc dĩ lẩm bẩm một câu.
Đối với Ứng Vô Cực, Mộ Dung Hải Đường chủ yếu lo lắng cho hắn ta như lo cho một vị đồng liêu.
...
Khi Cơ Vô Hối cùng Bạch lão trở về hoàng thành, nhìn sơ một cái đã thấy Ứng Vô Cực đứng lù lù trước cổng chính.
Khí tức đặc biệt thuộc về cường giả Vấn Đạo viên mãn của Ứng Vô Cực thật quá sức chói mắt, không người nào có thể bỏ qua, nhất là đối với đám cường giả cỡ như Cơ Vô Hối và Bạch lão.
"Đây là... Ứng Vô Cực của Lăng Vân học viện?" Cơ Vô Hối nhíu mày, thoáng nghi hoặc hỏi.
Tối qua, khi Bạch lão độ kiếp, Ứng Vô Cực cũng từng đi vào, nhưng không hề ra tay.
Bạch lão và Cơ Vô Hối cũng có ấn tượng tương đối rõ ràng về người này.
Cường giả Vấn Đạo viên mãn, đạo sư của Lăng Vân học viện, hai thân phận này làm người ta không thể quên được!
"Hắn tới đây làm gì nhỉ?" Bạch lão cũng thắc mắc.
"Tham kiến bệ hạ!"
Hạ Thiên Vũ thấy hai người tới, bèn dẫn theo đám cấm vệ quân khom lưng chắp tay chào.
Khi Bạch lão và Cơ Vô Hối nhìn thấy Ứng Vô Cực, hắn ta cũng đã nhận ra hai người.
"Thiên Tinh Đại Đế, Bạch Y Thương Thần, hôm nay Ứng Vô Cực tới hỏi thăm." Ứng Vô Cực trầm giọng nói.
Cơ Vô Hối khoát tay, cười ha hả mà rằng: "Có thời gian thì vào trong nói chuyện đi, đạo đãi khách của Thiên Tinh đế quốc ta không phải như thế này!"
Ứng Vô Cực gật đầu, không từ chối lời mời, đi theo hai người vào trong Hoàng thành.