Chương 112: Trà ngon!
Dọc đường đi, Cơ Vô Hối không thể khống chế lòng hiếu kì, bèn hỏi: "Ứng huynh, ngươi đứng đợi ở đó đã bao lâu?"
"Không lâu lắm, chỉ chừng hơn một canh giờ." Ứng Vô Cực thản nhiên đáp.
Cơ Vô Hối: ...
Bạch lão: ...
Cơ Vô Hối vờ ho khan một tiếng để che giấu sự bối rối, đồng thời trong lòng âm thầm mắng chết Hạ Thiên Vũ.
Hạ Thiên Vũ này đúng là một nhân tài hiếm có khó tìm, dám để mặc một cường giả Vấn Đạo viên mãn đứng ở ngoài cổng hơn canh giờ liền!
Nếu Hạ Thiên Vũ biết Cơ Vô Hối đang nghĩ gì, nhất định sẽ hô to: Oan uổng quá!
Đấy là tại Ứng Vô Cực nhất quyết đòi đứng đó đợi mà.
Hắn ta cũng đã mời Ứng Vô Cực vào trong hoàng thành mà đợi, nhưng người ta hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến lời hắn!
"Ứng huynh, chúng ta tiếp đón chưa được chu toàn, đã đắc tội rồi, xin lượng thứ cho." Cơ Vô Hối nói.
"Không sao." Ứng Vô Cực lắc đầu.
Con người hắn ta là thế, sẽ không quá để tâm đến mấy chuyện như thế này.
Sau đó, ba người đi vào trong đại điện Cơ Vô Hối vẫn dùng để xử lí quốc sự.
Thị nữ dâng trà lên.
"Ứng huynh, đây là trà Thất Thải Nguyệt Lạc ở dãy núi Cửu Diệu, được pha bằng nước suối sinh cơ, mời nếm thử xem sao." Cơ Vô Hối cười nói.
Linh dược trên Thiên Lan đại lục được chia thành nhiều đẳng cấp.
Đẳng cấp của linh dược được phân chia giống như đẳng cấp của linh khí vậy, chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng, Thánh phẩm, Đế phẩm, Tiên phẩm!
Trà Thất Thải Nguyệt Lạc là lá trà Thiên phẩm, đặc sản của dãy núi Cửu Diệu, có công hiệu cực lớn đối với lực tinh thần!
Ứng Vô Cực gật đầu, uống một hơi cạn sạch, sau đó, bình thản nói: "Trà ngon!"
Ngươi còn có thể qua loa có lệ thêm tí nữa không?
Cơ Vô Hối bắt đầu cảm thấy cạn lời, khóe miệng thoáng co giật.
Uống trà như trâu uống nước thế này, thật đúng là phí của giời.
Loại lá trà này, chính hắn ta cũng không dám uống kiểu chống khát như vậy đâu.
Hoàn toàn không có chút dáng vẻ phẩm trà gì cả.
Cũng may, đã từng chứng kiến cảnh tượng ông chủ cửa hàng lấy nước suối sinh cơ nấu mỳ, hiện tại Cơ Vô Hối đã không còn quá coi trọng giá trị của nước suối sinh cơ nữa.
Cơ Vô Hối lại khách sáo một trận nữa, khiến cho Ứng Vô Cực rốt cuộc cũng không nhịn nổi.
Đành chịu thôi, tính cách hắn ta chính là như vậy.
"Thực ra lần này ta đến đây là có chuyện muốn nhờ Bạch lão." Ứng Vô Cực thành thật nói.
Bạch lão thoáng ngạc nhiên, không ngờ Ứng Vô Cực tới đây là để tìm mình.
"Ứng huynh không ngại thì nói ra nghe thử, chẳng biết lão hủ có thể giúp gì được cho ngươi đây." Bạch lão cười ha hả, nói.
Ứng Vô Cực gật đầu, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn tìm hiểu cách Bạch lão bổ sung sinh cơ như thế nào."
Hắn ta vừa thốt ra những lời này, bầu không khí trong đại điện lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Nhìn hai người kia trầm mặc, Ứng Vô Cực thoáng ngập ngừng rồi lại nói tiếp: "Thực không dám giấu, thân thể ta đây đã hao tổn khá nhiều sinh cơ, nguyên do là ở bản thân công pháp tu luyện của ta. Biện pháp bổ sung sinh cơ với ta vô cùng quan trọng, ta nguyện ý lấy cái giá thật cao để đổi lại."
Ngoài dự liệu của Ứng Vô Cực, Bạch lão chỉ khẽ hắng giọng một tiếng, cười cười nói: "Về việc này, thực ra cũng không có gì để giấu giếm cả, ta cứ nói thẳng cho ngươi cũng được."
Lần trước ở trong cửa hàng của ông chủ, ông ta có thể nhận ra, ông chủ không có ý định hạn chế số lượng khách hàng tới đó.
Điều này hoàn toàn khác hẳn so với những suy đoán trước đây của bọn họ.
Hơn nữa, chuyện về Khởi Nguyên Thương Thành, sớm muộn gì cũng sẽ truyền khắp toàn bộ thành Cửu Diệu, thậm chí là khắp Thiên Lan đại lục.
Nay ông ta nói tin tức về cửa hàng cho Ứng Vô Cực còn có thể đổi lấy một cái ơn với cường giả Vấn Đạo viên mãn, đây hoàn toàn là chuyện không vốn vạn lợi!
Ứng Vô Cực gần như không thể tin nổi Bạch lão lại có thể dễ dàng đưa ra quyết định như vậy.
Hắn ta hơi nhíu mày, sự việc hình như vượt ngoài dự kiến của hắn ta rồi.
Ứng Vô Cực suy tư một chút, nhấn mạnh lại lần nữa: "Tin tức quan trọng như vậy, lại dễ dàng nói cho ta biết, thực sự không thành vấn đề chứ?"
Hắn ta biết, ở đời lấy đâu ra chuyện gì miễn phí.
Bạch lão dễ dàng tiết lộ cho hắn ta một tin quan trọng như vậy, thật sự cứ khiến hắn ta cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Bạch lão lắc đầu, cười nói: "Chỉ là một tin tức mà thôi, nếu ngươi thật lòng muốn cảm tạ thì cứ coi như đã nợ ta một món là được."