Chương 116: Nhiệm vụ mới
"Đồ trong cửa hàng ông chủ vẫn cứ mắc như vậy nhỉ." Nhìn túi tiền đã còi đi kha khá của mình, Ngụy Khinh Trúc không khỏi cảm thán một câu.
Mới vào đây chưa được bao lâu mà ba người các nàng đã tiêu gần bảy trăm linh tinh rồi!
"Đồ trong cửa hàng của ông chủ tuy đắt nhưng đều có giá trị vượt xa giá tiền của nó." Chu Hổ cười nói.
"Đúng là như vậy." Những người khác gật gù tán đồng.
Ăn mì xong, cảm thụ lượng linh khí nhảy nhót trong cơ thể đã tăng gần chục lần, mọi người bèn đội mũ chơi game lên, tiến vào Tháp Thí Luyện.
Nếu không biết từ trước đó, các nàng còn tưởng nơi này là một thế giới chân thật!
"Ủa, không gian mở đầu hình như không giống như cũ nữa!"
Bọn Chu Hổ kêu lên kinh ngạc.
"Đúng, có thêm một chế độ đấu trực tiếp, người chơi có thể tiến hành đối chiến trong sàn đấu." Yêu Tử Yên giải thích, "Cụ thể thế nào, các ngươi có thể kiểm tra tin tức tương ứng ở không gian mở đầu."
Không bao lâu sau, chợt một loạt âm thanh giật cục vang lên, còn lẫn cả những giọng nói nghe dở khóc dở cười.
"Hai chế độ chơi đều có chỗ thu linh tinh!"
"Quả đúng là phong cách của ông chủ..."
Nhóm bên Chu Hổ có người chọn chế độ khiêu chiến, cũng có người chọn chế độ đấu trực tiếp.
Trong hiện thực, thực lực của Chu Hổ luôn ở cấp bậc đè bẹp đám đội viên.
Nhưng trên sàn đấu, tình huống mặc định là cảnh giới hai bên bị cưỡng chế lấy thực lực lực của người thấp hơn làm chuẩn.
Vì thế, bốn người đều muốn thử khiêu chiến đội trưởng Chu Hổ của bọn họ.
Đương nhiên, mỗi lần chỉ có một người lên sàn đấu.
Hai người khác đều tiến vào chế độ khiêu chiến.
Ba người bên Ngụy Khinh Trúc cũng tiến vào chế độ khiêu chiến.
"Tuyên bố nhiệm vụ, kim ngạch kinh doanh đạt một triệu linh tinh, thời gian còn lại: 50 ngày. Phần thưởng: Một cơ hội rút thăm trúng thưởng."
Lạc Xuyên đang nằm ngoài cửa, trong đầu bỗng vang lên một giọng nói.
"Nhiệm vụ? Hệ thống, ngươi lặn không sủi tăm bao lâu nay, ta còn tưởng ngươi quên mất chuyện tuyên bố nhiệm vụ rồi đấy." Lạc Xuyên dè bỉu hệ thống trong đầu.
Hệ thống im lặng.
Lần đăng nhập này, hệ thống đã chuyển sang chế độ lạnh lùng cao quý.
"Mới năm chục ngày mà muốn đạt được kim ngạch kinh doanh một triệu linh tinh, độ khó lần này không nhỏ nhỉ!"
Hiện nay, Khởi Nguyên Thương Thành đã có một ít khách quen, kim ngạch kinh doanh mỗi ngày đều loanh quanh chừng một ngàn linh tinh.
Nhưng hiển nhiên, nếu tính theo tiến độ này thì muốn hoàn thành nhiệm vụ trong năm mươi ngày là chuyện không thể.
Ngay cả món Quỳnh Tương Lộ bảy ngày một bình cũng vừa lên kệ là bán ra liền thì cũng chỉ mới được bảy trăm ngàn linh tinh, còn thiếu hai trăm ngàn linh tinh nữa.
Lạc Xuyên bắt đầu có cảm giác nguy cơ đang đến gần, quả là hiếm thấy.
Xem ra, nhiệm vụ làm cho Khởi Nguyên Thương Thành trở nên nổi tiếng đang trở thành nhiệm vụ cấp bách!
Tuy lòng thì nghĩ vậy nhưng không biết vì sao, Lạc Xuyên vẫn có cảm giác thân thể của mình như là bị cái ghế nằm này phong ấn tại đây luôn rồi.
Cứ lười nhác như thế, một buổi chiều lại lặng lẽ trôi mất...
Chớp mắt đã qua một ngày.
Sáng sớm hôm sau.
Cố Vân Hi và Giang Vãn Thường giống như mấy ngày trước, ăn xong bữa sáng liền tay nắm tay rời khỏi Túy Nguyệt Hiên, đi tới Khởi Nguyên Thương Thành.
Hai người không biết rằng, bọn họ vừa rời khỏi Túy Nguyệt Hiên chưa được bao lâu, Mộ Dung Hải Đường và Ứng Vô Cực cũng rời khỏi đó.
Đích đến của hai người không cần nhắc cũng biết, đó chính là Khởi Nguyên Thương Thành.
Khi Cố Vân Hi và Giang Vãn Thường vừa mới đi vào Khởi Nguyên Thương Thành, Mộ Dung Hải Đường cùng Ứng Vô Cực cũng đã tới bên ngoài hẻm nhỏ.
"Là chỗ này à? Thoạt nhìn không giống như có cửa hàng gì nhỉ." Mộ Dung Hải Đường nhìn quanh quất, nghi hoặc nói.
Một nơi vắng vẻ thế này, liệu có ai dở hơi mà mở cửa hàng?