Chương 117: Chạm mặt trong xấu hổ
"Ở trong hẻm."
Ứng Vô Cực đi vào trong hẻm nhỏ.
Mộ Dung Hải Đường vội vàng bước theo.
Quả nhiên, vào trong hẻm, bọn họ nhìn thấy một cửa hàng.
"Vị tiền bối này thật đúng là rất... cá tính! Hắn thật sự mở cửa hàng ở một nơi hẻo lánh như thế này." Mộ Dung Hải Đường buột miệng tính nói móc.
"Khởi Nguyên Thương Thành, đúng là có tư cách lấy cái tên này!" Ứng Vô Cực lại nhìn bảng hiệu trên cửa hàng, thấp giọng.
Sau đó, hai người sóng vai đi vào.
Trong cửa hàng, Cố Vân Hi và Giang Vãn Thường đang chuẩn bị hãm mì ăn liền thì thấy có hai bóng dáng quen thuộc đi vào.
Hai bên đều sửng sốt khi nhận ra nhau.
Bốn người cứ thế nhìn nhau không nói gì, bầu không khí trở nên xấu hổ cực kì.
Mấy giây sau, Giang Vãn Thường và Cố Vân Hi lên tiếng phá vỡ tĩnh lặng trước.
"Hải Đường lão sư, Ứng lão sư, chào buổi sáng." Hai người đồng thanh nói.
"Nói đi, chuyện gì thế này, vì sao hai người lại ở đây?" Mộ Dung Hải Đường nheo mắt nhìn, nụ cười nửa miệng trên môi khiến hai học viên kinh hồn táng đảm, "Mấy ngày nay hai ngươi đều đến đây đúng không?"
Nhớ tới hành vi gần đây của hai người, Mộ Dung Hải Đường nhanh chóng đoán ra nguyên nhân.
"Nói ra sợ lão sư không tin nhưng thực ra chúng ta chỉ vô tình phát hiện ra cửa hàng của ông chủ thôi." Giang Vãn Thường ra sức giải thích.
"Đúng đúng đúng." Cố Vân Hi gật đầu lia lịa.
"Chào mừng ghé thăm cửa hàng chúng ta."
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, Lạc Xuyên thong thả bước ra từ sau quầy.
"Ông chủ." Cố Vân Hi và Giang Vãn Thường cùng chào hỏi.
Người thanh niên này là ông chủ cửa hàng ư?
Vừa thấy Lạc Xuyên, phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Hải Đường là không tin nổi.
Thoạt trông còn trẻ như vậy, hoàn toàn không có điểm nào giống với hình tượng cao thủ trong lòng nàng.
Nhưng Ứng Vô Cực đứng bên lại không nghĩ nhiều lắm, hỏi thẳng: "Ta nghe Bạch lão nói, cửa hàng của ông chủ có bán vật phẩm có thể bổ sung sinh cơ."
Lạc Xuyên hơi sững lại, thì ra là khách hàng do Bạch lão giới thiệu tới.
Hắn gật đầu, chỉ vào một giá hàng, nói: "Đúng thế, cửa hàng ta có bán Quỳnh Tương Lộ. Nhưng hiện tại không sẵn hàng, còn cần chờ vài ngày."
"Không thành vấn đề, ta chờ cũng được." Ứng Vô Cực nói.
Đã qua bao nhiêu năm rồi, còn ngại chờ thêm vài ngày sao?
"Cửa hàng còn có những hàng hóa khác, các ngươi có thể xem qua." Yêu Tử Yên bổ sung.
"Đúng đúng đúng." Cố Vân Hi gật đầu liên tục, "Lão sư, các ngươi lần đầu tới đây, để ta giới thiệu cho các ngươi một lượt."
"Từ từ đã, ngươi là hoàng tộc yêu thú?" Lúc này, Mộ Dung Hải Đường mới chú ý tới Yêu Tử Yên, nàng thoáng kinh ngạc, hỏi.
Tóc tím mắt tím, quả rất dễ khiến người ta chú ý.
Yêu Tử Yên gật đầu: "Đúng vậy."
Mộ Dung Hải Đường cảm thấy nghẹn lời.
Nàng hoàn toàn không cảm nhận được chút dao động nào của linh lực trên người Yêu Tử Yên.
Vậy có nghĩa là, thực lực của Yêu Tử Yên chắc chắn đã vượt xa nàng, chí ít cũng phải có cảnh giới Tôn Giả.
Đường đường một Tôn Giả lại chịu làm một nhân viên bán hàng ở cửa hàng nhỏ này.
Mộ Dung Hải Đường thực sự không biết nên nói gì.
Có điều, chính điểm này đã gián tiếp cho thấy vị ông chủ trẻ kia có điểm thần bí và mạnh hơn người.
"Hoàng tộc yêu thú? Tử Yên tỷ ngươi không phải nhân loại sao?" Cố Vân Hi và Giang Vãn Thường ngạc nhiên hỏi.
Nếu không nhờ Mộ Dung Hải Đường nói ra, hai người hoàn toàn không phát giác điều này!
Yêu Tử Yên lắc đầu, cười nói: "Dĩ nhiên không phải."
Hai người cũng không băn khoăn quá nhiều ở vấn đề chủng tộc này, Yêu Tử Yên là nhân loại hay là hoàng tộc yêu thú đều được, dù sao nàng ấy vẫn là nhân viên trong cửa hàng của ông chủ.
Lúc này Mộ Dung Hải Đường và Ứng Vô Cực cũng đã chú ý tới cách trang hoàng trong cửa hàng này, ấn tượng về Lạc Xuyên lại cao lên một ít.
Một cửa hàng xa hoa như vậy, sợ là chỉ có cường giả cỡ này mới có thể làm ra nổi mà thôi.
Tiếp theo đó, hai cô gái dẫn Mộ Dung Hải Đường và Ứng Vô Cực đi tham quan cửa hàng.
Biết hiệu quả của hàng hóa trong này, thật lòng thì ngay cả cao thủ cảnh giới Vấn Đạo như Mộ Dung Hải Đường và Ứng Vô Cực cũng phải kinh ngạc không thôi.
Mì ăn liền nâng cao tốc độ tu luyện, Coca Cola chữa thương, thanh cay có thể tạm thời tăng cường thực lực trong khoảng thời gian ngắn, ...
Mấy thứ này mà đem ra bán, chắc chắn sẽ khiến đám người tu luyện tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Nhưng ở nơi này, giá đắt nhất cũng chỉ một trăm linh tinh mà thôi.
Giờ đây, bọn họ bắt đầu hoài nghi, Lạc Xuyên mở cửa hàng này để làm gì?
Nơi này hoàn toàn không giống như bọn họ đoán trước, nó nằm ở địa thế hẻo lánh đến độ không chú ý thì chỉ sợ không tìm ra nổi.
Chẳng lẽ là vì hắn nhiều tiền quá không có chỗ đốt, cho nên muốn làm từ thiện?