Chương 119: Bất cứ chuyện gì cũng không thể cản trở việc ăn điểm tâm của ta
Lạc Xuyên gật đầu: "Ở Khởi Nguyên Thương Thành, người tới chính là khách của ta."
Ý rất rõ ràng.
Mộ Dung Hải Đường vui vẻ ra mặt: "Cám ơn ông chủ."
Cố Vân Hi và Giang Vãn Thường nghe nói thế, thoáng thở dài trong lòng.
Xem ra, những ngày bình yên ở Khởi Nguyên Thương Thành chỉ e đã một đi không trở lại.
Nhưng các nàng cũng biết, đây là chuyện không thể tránh khỏi, chẳng qua vẫn sẽ không tránh khỏi có đôi chút tiếc nuối và khó chịu trong lòng mà thôi.
Nói lời từ biệt với Lạc Xuyên, bốn người cùng rời khỏi Khởi Nguyên Thương Thành.
Chẳng bao lâu sau, tỷ đệ Bộ Thi Ý và Giang Thánh Quân cũng hết thời gian, rời khỏi trò chơi.
Xế chiều, hai đội lính đánh thuê của Chu Hổ và Ngụy Khinh Trúc cũng tới cửa hàng, bắt đầu vào Tháp Thí Luyện kiếm kinh nghiệm như mọi ngày.
Nháy mắt, một ngày lại lặng yên biến mất.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Xuyên rời giường, rửa mặt, theo thói quen đi xuống dưới nhà, mở cửa, chuẩn bị đi mua bữa sáng.
Ánh nắng ban mai rạng rỡ ấm áp, khiến hắn hơi nheo mắt thích ý.
Đợi mắt thích ứng với ánh sáng, Lạc Xuyên thấy cảnh tượng ngoài cửa, không khỏi sửng sốt.
Cố Vân Hi và Giang Vãn Thường đã chờ ở đây.
"Chào buổi sáng, ông chủ." Hai nàng cười nói với Lạc Xuyên.
"Sao tới sớm thế?" Lạc Xuyên nghi hoặc hỏi.
Bình thường, hai người này phải tầm tám, chín giờ mới tới Khởi Nguyên Thương Thành.
Mà bây giờ mới tầm bảy giờ thôi.
Cố Vân Hi thở dài: "Không đến sớm chút sợ không lấy được chỗ, Hải Đường lão sư chuẩn bị dẫn đám học viên kia tới, mười mấy người lận, chúng ta tới sớm chút đến nhận chỗ."
Giang Vãn Thường suy nghĩ một chút, mắt chợt sáng lên: "Ông chủ, vị trí trong Tháp Thí Luyện có thể tăng thêm vài người không? Ngươi không cảm thấy mười người thì quá ít sao?"
Lạc Xuyên nghe vậy, lập tức lộ vẻ suy tư.
"Tuyên bố nhiệm vụ phụ: Kim ngạch kinh doanh của Tháp Thí Luyện đạt tới mười ngàn linh tinh. Phần thưởng: Số lượng vị trí trong Tháp Thí Luyện từ mười tăng lên hai mươi."
"Tuyên bố nhiệm vụ phụ: Tổng số người chơi trong Tháp Thí Luyện đạt tới ba mươi. Phần thưởng: Chế độ mới của Tháp Thí Luyện."
m thanh của hệ thống chợt vang lên trong đầu Lạc Xuyên rất hợp thời.
Xem ra nhiệm vụ tổng kim ngạch kinh doanh đạt tới một triệu linh tinh mà lần trước hệ thống tuyên bố mới chỉ là nhiệm vụ chính mà thôi.
"Sau này sẽ tăng số ghế chơi lên." Lạc Xuyên bèn đáp.
"Thật à, vậy thì tốt quá."
Giang Vãn Thường và Cố Vân Hi lộ vẻ vui mừng.
"Nhưng bây giờ còn chưa tới giờ mở cửa làm ăn, đợi lát nữa đi, giờ ta muốn đi ăn điểm tâm đã."
Lạc Xuyên nói xong bèn nhấc chân ra khỏi hẻm nhỏ.
Không có chuyện gì quan trọng bằng ăn điểm tâm sáng cả!
Cố Vân Hi và Giang Vãn Thường may mắn được một lần hưởng thụ đãi ngộ ngang cấp bậc Thiên Tinh Đại Đế.
Chỉ có điều, trong lòng hai người lúc này có vẻ không được ổn lắm.
"Ông chủ, hắn cứ thế đi rồi..."
Nhìn theo bóng dáng thảnh thơi của Lạc Xuyên, Cố Vân Hi không thể tin nổi, bèn lầm bầm một câu.
"Đi rồi, hắn nói muốn đi ăn điểm tâm..."
Giang Vãn Thường cũng lộ vẻ không sao tin nổi.
Ông chủ cứ thế mà bỏ đi, vì một đĩa điểm tâm mà bỏ lại hai vị cô nương xinh đẹp như bọn họ, nói ra ai tin không?
"Ta cảm thấy, chúng ta tới sớm thế này là một sai lầm!"
Cố Vân Hi hít sâu một hơi, oán niệm trên người cực kì nồng đậm.
Để tới Khởi Nguyên Thương Thành này sớm như vậy, các nàng còn chưa có ăn điểm tâm đâu.
Ọc ọc ọc...
Một chuỗi thanh âm lạ chợt vang lên từ trong bụng các nàng.
"Hay là, chúng ta cũng đi ăn chút điểm tâm đã?" Giang Vãn Thường nghĩ nghĩ, hỏi.
"Hay là thôi đừng." Cố Vân Hi lắc đầu bất đắc dĩ, "Nếu như lúc chúng ta đi ăn điểm tâm, lão sư dẫn bọn người kia tới gặp đúng lúc ông chủ về thì sao? Đến khi đó chúng ta lại không lấy được vị trí."
Giang Vãn Thường gật đầu.
Nói rất đúng.
Vì chưa ăn điểm tâm nên Cố Vân Hi và Giang Vãn Thường không quá muốn nói chuyện tiếp.
Hai người cứ lẳng lặng đứng trước cửa Khởi Nguyên Thương Thành, hưởng thụ gió sớm mai phất qua mát rượi...