Chương 149: Luyện dược sư, không thiếu tiền
Tiêu Thành thở dài trong lòng, vẻ mặt có chút lúng túng.
Tuy nói đã biết từ lâu, gần đây hành động của Lăng Vân học phủ sẽ khiến cho các thế lực đến thành Cửu Diệu chú ý.
Nhưng đã đến lúc này, hắn ta cũng không còn cách nào.
Dù sao tin tức về Khởi Nguyên Thương Thành đã sớm truyền ra ngoài, nói cho bọn họ biết cũng không sao.
Tiêu Thành chỉ suy nghĩ trong thoáng chốc, trong lòng đã có quyết định.
"Dù sao cũng không phải chuyện gì bí mật." Tiêu Thành nhún vai, vẻ mặt không mấy quan tâm: "Nói cho các ngươi biết thì đương nhiên không thành vấn đề!"
"Ha ha, phóng khoáng lắm! Chuyện đó lát nữa nói sau!" Vệ Diệc cười ha hả nói: "Tiểu nhị! Gọi món ăn!"
Còn chưa dứt lời đã có một tiểu nhị vội vàng đi đến.
Có lẽ Phụng Tiên Lâu biết mấy người này thân phận không tầm thường, đã phái một tiểu nhị đứng đây chờ từ sớm.
"Quý khách, không biết ngài muốn ăn gì?" Tiểu nhị cung kính hỏi.
"Này, này, này nữa…"
Vệ Diệc lật thực đơn, tùy tiện chọn một vài món ăn.
"Đại khái là mấy món này!"
"Rõ rồi ạ, ta lập tức báo với nhà bếp!"
Vệ Diệc nói tiếp: "Không cần mấy món đó! Còn lại đều mang lên hết!"
Tiểu nhị sửng sốt, sau đó lấy lại tinh thần: "Vâng vâng vâng, ngài chờ!"
Dứt lời, tiểu nhị vội vàng chạy ra ngoài.
Tiêu Thành cười nói: "Tính cách của Vệ huynh quả nhiên vẫn hào phóng như trước đây!"
Quả thật, Luyện dược sư mà, không thiếu tiền!
"Ta còn nghe nói, Vệ huynh đã nhận được lời khen của một vị trưởng lão Dược Cốc, được nhận làm đệ tử thân truyền?" Liễu Như Ngọc cười duyên nói.
Đệ Ngũ Vô Ảnh tiếp tục im lặng không nói gì.
Rất nhanh, đồ ăn đã được bưng lên lần lượt.
Tiêu Thành cũng bắt đầu kể một cách đơn giản về chuyện Khởi Nguyên Thương Thành.
Đương nhiên chỉ nói một phần nhỏ, giới thiệu hàng hóa thần kỳ bên trong cửa hàng mà thôi.
"Ngươi nói gần đây có một cửa hàng rất đặc biệt?"
Vệ Diệc cau mày, vẻ mặt nghi ngờ.
"Hiệu quả của đồ ăn có thể so với đan dược cao cấp? Tiêu huynh ngươi chắc chắn là ngươi không nói đùa đấy chứ?"
Trên mặt Liễu Như Ngọc cũng xuất hiện một chút tò mò.
Nếu không phải nét mặt của Tiêu Thành kia không giống như đang nói đùa, Liễu Như Ngọc suýt nữa đã nghĩ là hắn ta đang nói hươu nói vượn.
Đệ Ngũ Vô Ảnh cũng hơi cau mày.
"Ta biết ngay mà, ta có nói các ngươi cũng không tin." Tiêu Thành bất đắc dĩ nhún vai, xem ra hắn ta đã đoán trước được kết quả này.
"Đương nhiên, các ngươi cũng có thể tự đi xem."
Sau đó, Tiêu Thành nói vị trí của Khởi Nguyên Thương Thành với ba người.
Tất nhiên, cuối cùng vẫn không quên nghiêm túc nhắc nhở: "Đúng rồi, cửa hàng đó không đơn giản đâu, tuyệt đối đừng gây chuyện ở đó."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Thành, Liễu Như Ngọc bật cười hì một tiếng.
Tiêu Thành có chút khó hiểu: "Ngươi cười cái gì?"
"Ngươi cảm thấy, với thân phận và thực lực của chúng ta còn cần phải sợ cái gì sao?"
Khóe miệng Liễu Như Ngọc cong lên thành một nụ cười dịu dàng nghiêng nước nghiêng thành.
Nàng ta quả thật có đủ tự tin để nói lời này.
Thực lực của nàng cao nhất trong những người này, đã đạt đến Thần Hồn viên mãn, chỉ cách Quy Nguyên có một bước ngắn!
Hơn nữa thân phận là Đại thánh nữ của thánh địa Dao Trì, trong tình huống dùng hết con át chủ bài, thậm chí có thể chống đỡ với cao thủ Vấn Đạo một thời gian ngắn!
"Có tin hay không là tùy các ngươi." Tiêu Thành nhún vai, thờ ơ nói.
Dù sao hắn ta và ba người này chỉ là quen biết thôi, bọn họ chịu thiệt thòi cũng không liên quan nhiều đến mình.
Tiếp theo chính là thời gian dùng bữa.
Tiêu Thành ăn uống ngon lành, ba người khác lại không như thế.
Bọn họ đều đang cẩn thận suy nghĩ về lời Tiêu Thành nói trước đó.
Sau khi ăn xong, Tiêu Thành rời khỏi Phụng Tiên Lâu.
Ba người còn lại hơi trầm ngâm.
Vệ Diệc phá vỡ sự im lặng: "Các ngươi nghĩ lời của Tiêu huynh thế nào?"
Đệ Ngũ Vô Ảnh mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: "Hắn không có lý do gì để gạt chúng ta."
Khóe miệng Liễu Như Ngọc xuất hiện một nụ cười: "Bản thân ta đúng là cảm thấy rất hứng thú với cửa hàng đó đấy."
Nói vài câu đơn giản, ba người đã đưa ra quyết định.