Chương 150: Sự tức giận vô cớ của Liễu Như Ngọc
"Khi nào thì qua đó?" Vệ Diệc hỏi.
"Bây giờ cũng không tồi." Liễu Như Ngọc mỉm cười nói.
Đệ Ngũ Vô Ảnh gật đầu.
Cơm đã ăn xong, bây giờ đúng là thời gian rảnh rỗi.
Ba người vừa đến thành Cửu Diệu hôm nay, tin tức về thành Cửu Diệu đều là mới nhận được.
Về phần gọi người quen Tiêu Thành đến đây chỉ là vì muốn tìm hiểu một chút tin tức mà thôi.
Trả linh tinh xong, ba người lập tức theo lời của Tiêu Thành đi đến Khởi Nguyên Thương Thành.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến chỗ ngõ nhỏ.
"Thế mà có một cửa hàng thật ư?"
Vệ Diệc có chút kinh ngạc nhìn vào trong ngõ, thật sự thấy được một cửa hàng bị che khuất.
"Xem ra Tiêu Thành không lừa chúng ta."
Liễu Như Ngọc vừa dứt lời thì lập tức đi vào trong ngõ.
Vệ Diệc và Đệ Ngũ Vô Ảnh cũng đi theo.
"Ngươi chính là ông chủ?"
Thanh niên nằm trên ghế dựa trước cửa hàng khiến ba người chú ý, Vệ Diệc hơi nhíu mày hỏi.
"Ừm." Lạc Xuyên mở mắt, thản nhiên lên tiếng.
Ba đứa nhóc cảnh giới Thần Hồn kia không biết từ đâu mà có được tin tức về Khởi Nguyên Thương Thành.
"Khởi Nguyên Thương Thành, ông chủ ngươi thật đúng là to mồm đấy!"
Liễu Như Ngọc đánh giá bảng hiệu, đôi mắt đẹp dừng lại trên người Lạc Xuyên.
Trong cảm nhận của nàng ta, Lạc Xuyên chỉ là một người bình thường, ngay cả một chút linh lực cũng không có.
Chuyện này chỉ có hai khả năng, một là ông chủ thật sự là người thường.
Hiển nhiên, đây là chuyện không thể.
Một khả năng khác chính là thực lực của ông chủ này cao hơn nàng ta, hoàn toàn không phải cảnh giới Thần Hồn có thể nhìn thấu.
Vệ Diệc và Đệ Ngũ Vô Ảnh đương nhiên cũng đã phát hiện điểm này, cho nên không hành động thiếu suy nghĩ.
"Cửa hàng của ta có thể đảm nhận nổi cái tên này." Giọng nói của Lạc Xuyên vẫn không chút gợn sóng như trước.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng Liễu Như Ngọc không khỏi xuất hiện một chút tức giận vô cớ.
Là Đại thánh nữ của thánh địa Dao Trì, nàng ta ở đâu cũng có thế hấp dẫn vô số ánh nhìn của các thanh niên tài giỏi tuấn tú.
Nhưng ông chủ này lại chỉ liếc nhìn nàng ta một cái mà thôi.
Thậm chí trong mắt còn không có chút thay đổi nào!
"Đảm nhận nổi hay không, cũng không phải ngươi nói là được." Liễu Như Ngọc hơi híp mắt lại.
Vệ Diệc có chút khó hiểu, liếc mắt nhìn Liễu Như Ngọc một cái.
Trong trí nhớ, Liễu Như Ngọc hình như không phải là người có tính cách vội vàng nóng nảy như này.
Khi đến đây bọn họ đã bàn bạc rồi, trong tình huống không biết rõ về cửa hàng này thì đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Đệ Ngũ Vô Ảnh không nói gì.
Trong lòng Lạc Xuyên có chút khó hiểu, cô nhóc này hình như có ý kiến với mình thì phải.
Có điều vẻ mặt của Lạc Xuyên vẫn lạnh nhạt như trước: "Đúng là vậy, có điều khách hàng trong tiệm của ta đều cho rằng Khởi Nguyên Thương Thành đúng với cái tên của nó."
Liễu Như Ngọc còn muốn nói gì thêm, Vệ Diệc nhẹ giọng ho một tiếng, cắt ngang lời nàng ta: "Nếu ông chủ đã nói như vậy, chúng ta cứ vào trong tiệm xem thử."
Lạc Xuyên khẽ gật đầu: "Xin cứ tự nhiên."
Sau đó nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.
"À, đúng rồi, bên trong có nhân viên phục vụ, cần gì thì hỏi nàng là được."
Lạc Xuyên bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, bổ sung tiếp một câu.
Ba người: …
Cửa hàng hẻo lánh như vậy mà còn có nhân viên phục vụ, ông chủ này thật là thú vị.
Trong lúc suy nghĩ, ba người đã tiến vào Khởi Nguyên Thương Thành.
Đập vào tầm mắt là rất nhiều vật dụng làm bằng lưu ly trong suốt lóng lánh cùng với một phong cách trang trí độc đáo.
Nói thật, trong lòng ba người đã nảy lên sự khiếp sợ mãnh liệt.
Nhiều lưu ly như thế, chỉ sợ cửa hàng này còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Chết tiệt!
Tiêu Thành thế mà không nói ra bối cảnh của cửa hàng này!
"Kính chào quý khách ghé thăm Khởi Nguyên Thương Thành." Một giọng nói tự nhiên vang lên.