Chương 159: Mỗi người mỗi ngày ba tiếng
Quỷ Diện Đằng phát ra tiếng gào thét đáng sợ, nụ cười trên mặt quỷ biến mất, hiển nhiễn đã mất đi sinh cơ!
Một thương này của Lạc Xuyên đã trực tiếp đánh nát hạt nhân của Quỷ Diện Đằng!
"Vẫn có chút miễn cưỡng, có điều hôm nay đã đi đến đây rồi!"
Lạc Xuyên thở phào một hơi, nhìn thi thể của Quỷ Diện Đằng, nhỏ giọng lầm bầm.
Chiến đấu với Quỷ Diện Đằng, hắn bị giết hai mươi chín lần.
Có lẽ so sánh với khi hắn vừa mới tiến vào Tháp Thí Luyện, con số này đã coi là khác biệt.
Phải biết rằng lúc Lạc Xuyên đánh tầng thứ nhất ở chế độ đơn giản, thế nhưng đã chết khoảng mấy trăm lần.
Đến nay mới qua bao lâu, Lạc Xuyên đã có chiến tích thế này…
Tháo mũ giáp xuống, Lạc Xuyên duỗi lưng một cái, hoạt động gân cốt một chút.
Lúc này đã gần đến giữa trưa.
"Ông chủ, ngươi không chơi Tháp Thí Luyện nữa à?" Giọng nói dễ nghe của Yêu Tử Yên vang lên đúng lúc.
"Hôm nay chơi đã rồi." Giọng của Lạc Xuyên vẫn bình thản.
"Ừm." Yêu Tử Yên gật đầu: "Đúng rồi, bây giờ đã không còn sớm nữa, ta đi nấu cơm trưa."
Dứt lời, Yêu Tử Yên đi lên lầu hai.
Từ tình huống này có thể thấy, Yêu Tử Yên đã thành công xem một thân phận của mình thành nữ đầu bếp…
Sau khi Yêu Tử Yên rời đi, Lạc Xuyên đi đến vị trí ban đầu của nàng.
Cũng chính là phía sau quầy.
Tuy rằng lúc này đã là giờ cơm trưa, hầu như không có khách hàng nào bước vào.
Có điều Lạc Xuyên cảm thấy, là một cửa hàng thì phải có dáng vẻ của cái gọi là cửa hàng.
Không thể nào trong cửa hàng không có lấy một nhân viên hay quản lý, đúng chứ?
Chí ít bây giờ trong cửa hàng còn có sáu vị khách đấy, thiếu mất thứ gì thì sao?
Đầu tiên phải giải thích, Lạc Xuyên không phải là không tin tưởng hệ thống bảo vệ của Khởi Nguyên Thương Thành.
Hắn vẫn biết nguyên tắc sản phẩm hệ thống làm ra là tốt nhất.
Nhưng mà cho dù là hệ thống thì cũng có sự tồn tại của BUG chứ!
Hơn nữa Lạc Xuyên đã sinh sống ở Lam Tinh gần hai mươi năm, cho nên có nghĩ như vậy cũng bình thường.
Lạc Xuyên lướt mắt qua sáu người đang ở trong thế giới giả tưởng.
Chẳng biết tại sao, tuy rằng đang đắm chìm trong thế giới giả tưởng, sáu người vẫn đồng loạt run rẩy cả người.
Sao lại cảm thấy như là bị ai đó nhớ thương vậy nè?
Lạc Xuyên ngồi ở sau quầy như đi vào cõi thần tiên, thời gian trôi qua rất nhanh.
Không bao lâu sau, hương thơm ngào ngạt đã truyền ra từ lầu hai.
Lúc này, thời gian chơi của sáu người cũng lên tới ba tiếng.
Ba người Bộ Ly Ca đều có kinh nghiệm, trước khi thời gian sắp chấm dứt thì đều đã chiến đấu xong.
Nhưng ba người Vệ Diệc đâu có biết.
Bọn họ còn đang chơi đến hưng phấn, bỗng nhiên lại bị đẩy ra ngoài.
"Thời gian chơi hôm nay đã đạt mức tối đa! Trò chơi cưỡng chế kết thúc!"
Trò gì đây?
Ba người vẫn còn hơi sững sờ, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Không phải các ngươi đã biết rồi à? Mỗi người mỗi ngày chỉ có thể chơi ba tiếng."
Bộ Ly Ca cố nén cười, giải thích cho ba người đang ngơ ngác.
"Thế nhưng, ta đang ở thời khắc mấu chốt trong trận chiến mà!"
Trong đôi mắt xinh đẹp của Liễu Như Ngọc tràn đầy vẻ không vui, nàng ta không biết đã bao lâu mình chưa tức giận như vậy rồi.
Thân là Thánh nữ thánh địa Dao Trì, người khác a dua nịnh hót còn không kịp, sao có thể khiến nàng ta tức giận?
Vệ Diệc và Đệ Ngũ Vô Ảnh cũng rất không vui.
Người trước là vừa mới tiến vào Tháp Thí Luyện, còn chưa chơi được bao lâu.
Người sau là đang bất phân thắng bại với bản sao, tình hình chiến đấu vô cùng căng thẳng.
Là một người cuồng tu luyện, đối với Đệ Ngũ Vô Ảnh mà nói, tìm được một đối thủ có thực lực ngang nhau là chuyện cực kỳ khó khăn.
Nay rốt cuộc cũng có cơ hội này, đừng nói chỉ ba tiếng ngắn ngủn, cho dù là có ba ngày, Đệ Ngũ Vô Ảnh cảm thấy mình cũng có thể đánh tiếp!