Chương 200: Ngươi không hỏi, ta không nói
Ăn xong mì ăn liền, Đệ Ngũ Vô Ảnh đội mũ thực tế ảo.
Giống như hôm qua, y vẫn lựa chọn khiêu chiến bản sao như cũ.
Tuy nhiên khi đến thì y đã có kế hoạch.
Hôm nay, không thể dành toàn bộ ba giờ để chơi khiêu chiến bản sao.
Phải dành ra một giờ, để thử một chút chế độ khiêu chiến.
Vì nghe tên của chế độ này, dường như có vẻ khá hay…
Không lâu sau khi Đệ Ngũ Vô Ảnh đi vào cửa hàng, Liễu Như Ngọc cũng đi đến Khởi Nguyên Thương Thành.
Gần như chân trước chân sau, Vệ Diệc cũng đến đây.
"Chậc chậc chậc, thật sự là thật không ngờ tên Đệ Ngũ Vô Ảnh kia lại đến sớm như vậy!"
Liễu Như Ngọc thấy Đệ Ngũ Vô Ảnh, cảm giác có chút buồn cười.
Đệ Ngũ Vô Ảnh là kẻ cuồng tu luyện, cũng có danh khí không nhỏ trong thế hệ trẻ tuổi.
Trường hợp loại người này không tu luyện mà chạy tới chơi trò chơi, nói ra chỉ sợ cũng không có người nào tin tưởng.
Vệ Diệc cười cười: "Vô Ảnh huynh là người cuồng tu luyện, đến sớm cũng là bình thường."
Đôi mắt Liễu Như Ngọc lấp lánh ánh sáng, trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười.
"Vệ công tử, không biết tin tức về Khởi Nguyên Thương Thành, hiện tại người của Dược Cốc có phải đã biết rồi hay không?"
Vệ Diệc mỉm cười: "Có lẽ thánh địa Dao Trì cũng đã biết tin tức của Khởi Nguyên Thương Thành rồi đúng không?"
Lạc Xuyên nghe thấy đối thoại của hai người, nhìn thoáng qua.
Vệ Diệc và Liễu Như Ngọc cả kinh.
Nguy rồi! Đã quên hỏi ông chủ xem rốt cuộc có thể truyền tin của Khởi Nguyên Thương Thành ra nơi khác không!
Tuy nhiên Lạc Xuyên chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chứ không nói bất cứ điều gì.
Điều này làm cho hai người nhẹ nhàng thở ra.
"Ông chủ, tại sao trong cửa hàng lại có thêm mười chỗ ngồi?"
Liễu Như Ngọc nhìn thấy không gian trong cửa hàng lớn hơn rất nhiều, cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
"Mười chỗ ngồi, thời điểm có nhiều khách hàng trong cửa hàng, sợ là sẽ bất tiện." Giọng nói bình thản của Lạc Xuyên vang lên.
"Vậy có đồ vật gì mới hay không?" Vệ Diệc tò mò hỏi.
Lạc Xuyên gật đầu: "Có. Chế độ giải trí của Tháp Thí Luyện."
Vệ Diệc và Liễu Như Ngọc liếc nhau.
Chế độ giải trí?
Đây là cái gì?
Lạc Xuyên giải thích sơ qua một chút.
Về phần vì sao không nói với Đệ Ngũ Vô Ảnh… Bởi vì y không hỏi…
Sau khi Vệ Diệc và Liễu Như Ngọc nghe được lời nói của Lạc Xuyên, vô cùng kinh ngạc.
"Ở trong chế độ giải trí đạt được cái gì đó, có thể ảnh hưởng đến hiện thực?"
Liễu Như Ngọc cảm giác những lời của Lạc Xuyên như là đang nói đùa.
"Đúng." Vẻ mặt của Lạc Xuyên rất nghiêm túc.
Vệ Diệc nhìn Lạc Xuyên.
Hắn ta cảm giác thân phận của ông chủ sâu không lường được.
Tuy rằng trong lòng cũng có chút không thể tin được, nhưng trực giác nói cho hắn ta biết, những gì ông chủ nói, tám chín phần mười là thật!
"Ta thật ra muốn nhìn xem chế độ giải trí rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào." Vệ Diệc cười nói.
Hai người mua hàng hóa trong cửa hàng, sau khi ăn xong mì ăn liền, đội mũ thực tế ảo, tiến vào trò chơi.
Ngay sau đó, ở ven hồ xuất hiện hai bóng người.
Đúng là Vệ Diệc và Liễu Như Ngọc.
"Quả nhiên là không có tu vi!"
Liễu Như Ngọc cảm nhận được trong cơ thể trống rỗng, loại cảm giác không có linh khí này làm cho nàng ta rất không thoải mái.
"Tất cả người chơi lúc đầu đều là người thường, như vậy mới công bằng!" Vệ Diệc nói.
Liễu Như Ngọc khẽ hừ nhẹ một tiếng, không trả lời.
"Ồ? Có người chơi mới đến kìa!"
Bỗng nhiên có một tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Sau đó Liễu Như Ngọc và Vệ Diệc lập tức thấy được mấy người từ cách đó không xa đi tới.
"Các ngươi đều là học viên của Lăng Vân học viện?" Thấy biểu tượng trên y phục của bọn họ, Vệ Diệc có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy." Có học viên đáp: "Chúng ta cũng là lần đầu tiên đi vào nơi này, thành lập tổ đội thì sao?"
Nhóm học viên đưa ra lời mời với hai người.
Trải qua thời gian thăm dò ngắn ngủi lúc trước, nhóm học viên đã phát hiện, ở trong rừng rậm xung quanh mình, tuy rằng không có yêu thú hùng mạnh nào, nhưng lại có rất nhiều dã thú.
Đương nhiên, ở giữa cũng phát hiện vài gốc linh dược.