Chương 208: Chuẩn bị cho tốt, ta phải luyện đan!
Vệ Diệc làm đệ tử đi tiền trạm của Dược Cốc, sau khi đi vào thành Cửu Diệu thì ở trong Vạn Dược Các.
Ngoại trừ bởi vì Vạn Dược Các là thế lực phụ thuộc của Dược Cốc, điều kiện ở nơi này đúng là thua kém khách điếm bình thường.
Dù sao nếu để chứa đựng đan dược, linh dược mà nói, ngoại trừ những đồ vật, rất nhiều thứ sẽ dùng đến tồn tại như trận pháp, ở trong Vạn Dược Các sẽ có những trận pháp như vậy.
Tác dụng bình thường của loại trận pháp này là phòng ngừa linh khí thoát ra ngoài, cũng có hiệu quả với việc luyện chế đan dược.
Đừng quên thân phận của Vệ Diệc, hắn ta chính là Luyện Dược sư.
Vì tăng cao năng lực luyện chế đan dược của bản thân, cho tới bây giờ hắn ta chưa từng buông lỏng bao giờ, đương nhiên sẽ không bỏ qua loại ưu đãi này.
Vệ Diệc thì thuận tiện, tuy nhiên cuộc sống của ông chủ của Vạn Dược Các lại không được tốt đẹp như vậy.
Ông ta cảm giác bản thân mình hoàn toàn giống như là đang cung phụng một vị tổ tông.
Gần như là từng giây từng phút ông chủ đều ngóng trông rốt cuộc đến khi nào thì Vệ Diệc rời khỏi nơi này.
Dù sao đánh cũng đánh không lại, thân phận còn kém một khoảng xa.
Quan trọng nhất chính là, ông chủ lo lắng những việc mình từng làm bị bại lộ, cảm thấy rất chột dạ.
...
Tâm tình của Vệ Diệc rất tốt, nghĩ đến Hỏa Linh Quyết mà bản thân mình vừa đạt được, hắn ta lập tức không nhịn được muốn nhanh chóng thí nghiệm xem khả năng khống chế hỏa diễm của mình rốt cuộc đã tăng lên tới mức độ nào.
Cho nên dọc theo đường đi, trên khuôn mặt của Vệ Diệc đều mang theo ý cười.
"Đại nhân!"
"Đại nhân!"
...
Sau khi Vệ Diệc tiến vào Vạn Dược Các, một đám nhân viên phục vụ đều cung kính ân cần chào hỏi.
"Ừm." Vệ Diệc hơi gật gật đầu.
Nếu là bình thường, chỉ sợ hắn ta hoàn toàn không để ý tới những người hầu này.
Nhưng hôm nay thì khác, bởi vì tâm tình của hắn ta rất tốt.
"Ông chủ đâu? Ở đâu rồi?" Vệ Diệc nhìn quanh Vạn Dược Các, không thấy được bóng người quen thuộc, la lên một tiếng.
"Đến đây đến đây!" Một giọng nói có chút bối rối vang lên.
Sau đó, có một bóng người có chút hoảng loạn chạy ra khỏi một căn phòng, trong quá trình đó còn đụng phải quầy, phát ra một âm thanh vang vọng.
"Không biết đại nhân tìm ta có chuyện gì?"
Ông chủ cố nén đau đớn, dừng bước chân ở trước mặt Vệ Diệc, thật cẩn thận hỏi.
Vệ Diệc liếc mắt nhìn ông chủ với vẻ nghi hoặc, luôn cảm thấy ông ta giống như có dáng vẻ có tật giật mình.
Nhưng Vệ Diệc cũng không để chuyện nhỏ này ở trong lòng: "Chuẩn bị một chỗ thật tốt cho ta! Ta muốn luyện chế đan dược!"
"Vâng vâng vâng! Đại nhân ngài chờ một lát!"
Trong lòng ông chủ thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng trả lời.
....
Trong một căn phòng dưới lòng đất.
Ở chính giữa phòng, có một dược đỉnh bằng đồng cao gần bằng một người, phía trên tỏa ra khí tức mang phong cách cổ xưa.
Phía dưới dược đỉnh, có từng đợt ngọn lửa băng giá màu lam bốc lên.
Ngọn lửa này của Vệ Diệc vốn tên là Thâm Hải Băng Viêm.
Nhiệt độ có thể thay đổi với biến hóa lớn tùy theo tinh thần lực của người khống chế, thậm chí còn có năng lực đóng băng tất cả mọi thứ!
Lúc này, dưới sự thiêu đốt của Thâm Hải Băng Viêm, phía dưới dược đỉnh đã biến thành màu đỏ hồng.
Trên các vách tường ở xung quanh có ánh sáng nhàn nhạt phát ra, đúng là trận pháp!
Hiệu quả của trận pháp này chính là để phong tỏa linh lực!
Vệ Diệc đang hết sức chăm chú đứng ở bên cạnh dược đỉnh, khống chế nhiệt độ của Thâm Hải Băng Viêm.
Nếu muốn luyện chế đan dược thành công, nhất định phải nắm vững rõ ràng nhiệt độ và thời gian thích hợp đối với mỗi loại linh dược, điều này yêu cầu cực kỳ vao về tinh thần lực!
Các loại đan dược khác nhau được ném vào trong dược đỉnh, không ngừng hóa thành nước thuốc có các màu khác nhau, trong không khí tràn ngập mùi dược hương.
Một lát sau, ánh mắt của Vệ Diệc ngưng tụ lại, hung hăng vỗ lên phía trên dược đỉnh.
Đông!
Một âm thanh trầm muộn vang lên, dược đỉnh đột nhiên chấn động.