Chương 212: Về quy tắc của chế độ giải trí
"Rồi rồi rồi, ta biết rồi."
Lạc Xuyên rốt cuộc cũng chịu không nổi, âm thầm trợn mắt xem thường, trong giọng nói đầy ý lấy lệ.
Có điều Vệ Diệc lúc này đang trong trạng thái phấn khởi, hoàn toàn không nghe ra.
"Hôm nay, ta muốn xem mình còn có vận khí tốt hay không, tranh thủ tăng tinh thần lực của mình lên một chút."
Vệ Diệc lâm vào trong ảo tưởng tốt đẹp của bản thân, không chú ý đến ông chủ đã tiến vào trạng thái chợp mắt nghỉ ngơi.
Cuối cùng, khi Vệ Diệc phát hiện ra Lạc Xuyên từ lâu đã không để ý đến hắn ta nữa, nở một nụ cười xấu hổ.
Sau đó, hắn ta đi vào Khởi Nguyên Thương Thành.
"Ơ? Đã có nhiều người như vậy?" Vệ Diệc cũng có chút kinh ngạc.
Rất nhanh, Vệ Diệc cũng tiến vào Tháp Thí Luyện, bắt đầu hành trình tìm kiếm nhiệm vụ.
Chẳng qua hôm nay dường như không được nữ thần may mắn quan tâm, tiêu tốn đủ ba tiếng, ngay cả bóng dáng của lệnh bài nhiệm vụ hắn ta còn không thấy được…
"Ông chủ, Tháp Thí Luyện này có phải là có sự cố gì hay không? Vì sao… không tìm thấy nhiệm vụ?"
Tháo mũ chơi game xuống, biểu cảm đầu tiên trên mặt Vệ Diệc là nổi giận đùng đùng.
Sau đó, khi nhìn thấy ánh mắt của Lạc Xuyên và Yêu Tử Yên đều dừng trên người hắn ta, tức giận đã biến mất không thấy đâu, biến thành cười giễu.
Lúc này Vệ Diệc mới chợt phát hiện ra một việc, Khởi Nguyên Thương Thành, há lại là nơi mà hắn ta có thể trút nỗi tức giận?
"Vận may không tốt, còn có cách nào đâu?" Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, Liễu Như Ngọc cười trên nỗi đau của người khác: "Hôm nay, thế mà ta lại tìm được một nhiệm vụ, nhưng mà lại có chút đáng tiếc, phần thưởng chính là tăng cường sức mạnh, không có tác dụng gì lớn đối với ta."
Vệ Diệc hừ lạnh một tiếng, không muốn đáp lời.
"Trong chế độ giải trí, nhiệm vụ của các khu vực đều có hạn."
Giọng nói bình tĩnh vang lên, không biết từ khi nào, Lạc Xuyên đã đi vào trong cửa hàng.
"Còn có quy tắc này?"
"Bảo sao hôm nay lại không tìm được cái gì! Thì ra là như vậy!"
"Ôi, tự dưng lãng phí ba tiếng của ta…"
Lúc này, trong tiệm đã có không ít khách hàng.
Đều là người quen, ba người Ngụy Khinh Trúc, một nửa đám đệ tử của Lăng Vân học phủ…
Sau khi nghe được lời giải thích của Lạc Xuyên, mấy vị liên tục oán giận.
Lạc Xuyên không có hành động gì.
Sau khi bọn họ yên ắng lại, Lạc Xuyên nói tiếp: "Thời gian đổi mới là bảy ngày một lần. Nếu cảm thấy thời gian quá dài thì có thể tìm kiếm khu vực mới. Bản đồ của chế độ giải trí cũng đủ lớn."
"Ông chủ, khu vực mới có thể xuất hiện yêu thú gì hay không?" Ngụy Khinh Trúc đặt vấn đề.
Lạc Xuyên gật đầu: "Đương nhiên là có. Lấy hồ nước làm trung tâm, càng đi xa thì thực lực của yêu thú càng mạnh. Tất nhiên, đây chỉ là trong phạm vi nhất định."
"Thì ra là như vậy." Ngụy Khinh Trúc giật mình gật đầu.
"Xem ra, không thể mỗi ngày đều dồn thời gian vào chế độ giải trí." Cố Vân Hi nhíu mày suy nghĩ.
"Đúng vậy. Bây giờ cấp bậc của chúng ta đều trên dưới mấy cấp đầu, ba tiếng mỗi ngày đều tiêu hết vào chế độ giải trí, quả thật có chút không ổn." Giang Nhã Thường gật đầu đồng ý.
Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ tương tự như vậy.
Sau khi Lạc Xuyên giải thích xong, chế độ giải trí của Tháp Thí Luyện rốt cuộc không còn tình huống một nhà độc đại nữa.
Đệ Ngũ Vô Ảnh yên lặng đội mũ chơi game, lại tiến vào chế độ sàn đấu.
Trước đó y cũng chơi mấy chục phút chế độ giải trí.
Đáng tiếc, cách chơi tìm kiếm này thật sự không hợp sở thích của y, cho nên lập tức chọn từ bỏ, tiến vào chế độ sàn đấu.
Giờ nghe được lời của ông chủ, Đệ Ngũ Vô Ảnh chợt phát hiện bản thân không ngờ lại có khả năng dự đoán trước…