Chương 223: Bữa sáng không bình thường
"Sư phụ ơi, đây là bữa sáng do Tử Yên tỷ nấu." Vệ Diệc nhỏ giọng giải thích.
Bữa sáng?
Tam trưởng lão nghi hoặc.
Lúc trước ở Vạn Dược Các, Vệ Diệc đã giới thiệu qua một lần về nhân viên phục vụ Yêu Tử Yên của Khởi Nguyên Thương Thành, Tam trưởng lão cũng đã biết.
Hoàng tộc yêu thú, cao thủ trên cảnh giới Vấn Đạo, khiến Tam trưởng lão khắc sâu ấn tượng.
Nhưng lúc ấy Vệ Diệc lại quên nói cho ông ta biết, Yêu Tử Yên ngoại trừ là một nhân viên phục vụ, còn có một thân phận khác là nữ đầu bếp của Khởi Nguyên Thương Thành.
Hơn nữa quan trọng nhất là nấu ăn đặc biệt thơm!
Vệ Diệc chỉ biết là rất thơm, bởi vì hắn ta chưa từng được nếm thử…
Ông chủ đáng giận, mỗi lần ăn cơm đều là hai người mình và Tử Yên tỷ, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của khách hàng bọn họ.
Sau khi đã trải qua vài lần, Vệ Diệc cũng đã miễn dịch.
Cho nên mỗi lần hắn ta đến Khởi Nguyên Thương Thành, đều đến ngoài giờ cơm…
Tam trưởng lão rất khó hiểu.
Dạng bữa sáng gì mà có thể có mùi hương mê hoặc cỡ này?
Mặt khác, mấu chốt nhất là, vì sao trong mùi hương này còn trộn lẫn khí tức của linh dược?
Với kinh nghiệm của ông ta nhiều năm đắm chìm trong luyện chế đan dược mà phán đoán, trong khí tức này, ít nhất có trộn lẫn vài loại linh dược Thiên cấp!
Linh dược Thiên cấp đó!
Cho dù là Luyện Dược Sư với trình độ như Tam trưởng lão nhận được, cũng phải sử dụng thật cẩn thận.
Mỗi loại linh dược Thiên cấp đều vô cùng quý giá!
Nhưng lại có một nguyên nhân khiến cho Tam trưởng lão vô cùng khó hiểu.
Bởi vì say mê luyện chế đan dược, Tam trưởng lão từ lâu đã không để ham muốn ăn uống ở trong lòng.
Thường ngày để giải quyết chuyện ăn uống, thông thường đều dùng Tích Cốc đan để ứng phó.
Một viên Tích Cốc đan hảo hạng đủ để cho người ăn vào trong vài tháng không cảm thấy đói khát, đồng thời còn có thể duy trì nhu cầu của sinh mạng.
Cho nên trong cách nhìn của Tam trưởng lão, ăn uống, chẳng qua chỉ là một hoạt động không có ý nghĩa và lãng phí sinh mạng mà thôi.
Nhưng bây giờ, ngửi mùi hương kia, ông ta chỉ cảm thấy chảy cả nước miếng, trong bụng truyền đến cảm giác đói bụng đã lâu không có.
Cộp cộp cộp…
Rất nhanh, từng tiếng bước chân khẽ khàng vang lên, một người từ trên cầu thang đi xuống.
Đó là một nữ tử xinh đẹp tựa như tiên nữ, vừa xuất hiện thì cả đất trời đều như ảm đạm thất sắc.
Nhất là tóc tím mắt tím kia, lại càng tăng thêm vẻ yêu dị mê hoặc cho nàng.
Mà ngay cả Liễu Như Mị, trong lòng cũng dâng lên cảm giác mặc cảm.
Yêu Tử Yên cẩn thận bưng một cái khay trong tay.
Trên khay bày một vài món ăn phong phú.
Đây là bữa sáng.
"Khụ khụ, ông chủ, bữa sáng đến rồi." Yêu Tử Yên hắng giọng một cái, hô to lên.
Lạc Xuyên mở hai mắt ra, đứng lên, đi ra từ sau quầy.
Hắn đi đến chỗ cầu thang, nhận lấy khay, sau đó đặt lên quầy.
Đồng thời, trong lòng còn có một chút cảm thán.
Qua một khoảng thời gian, thức ăn Tử Yên nấu càng ngày càng ngon miệng.
Ừm, xem ra tác dụng của giáo trình nấu ăn không ngờ lại rất lớn!
Lúc ày, Lạc Xuyên bỗng nhiên chú ý đến biểu cảm có chút quái dị của mọi người.
Lạc Xuyên mặt không đổi sắc: "Hửm? Sao các ngươi lại có vẻ mặt này?"
Tam trưởng lão nuốt một ngụm nước miếng, vươn ngón tay có chút run rẩy, chỉ vào đồ ăn trên khay: "Xin hỏi ông chủ, những thứ này là gì?"
Lạc Xuyên: "Bữa sáng."
Mọi người:…
Bầu không khí đang tốt đẹp, sao bỗng trở nên có chút kỳ lạ thế này?
Mọi người cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Nhưng lời của ông chủ, suy nghĩ kĩ thì hình như quả thật không có vấn đề gì…
Tam trưởng lão cũng bị lời này của Lạc Xuyên làm cho nghẹn họng, có điều ông ta nhanh chóng hồi thần lại: "Khụ khụ, ông chủ, ý ta là, nguyên liệu nấu bữa sáng này e là không bình thường đúng chứ?"